"Hả?" Hắn có ý gì?
"Nương ta và cha ta đã thành công sinh cho ta một đứa em gái."
Hình như ta có nghe nói đến chuyện này.
"Con bé đó vừa sinh ra đã có thiên phú dị bẩm, ba tuổi đã biết rèn sắt, bảy tuổi theo nương ta học cách quản lý gia tộc, mọi việc trong bảo đều do con bé quản lý đâu ra đấy, nó còn làm tốt hơn ta rất nhiều. Muội nói xem, tại sao ta phải tranh giành vị trí gia chủ với nó chứ?"
Ta dần dần hiểu ra ý của hắn.
"Ta cũng muốn được ngắm nhìn những phong cảnh khác nhau trong cuộc đời ngắn ngủi này. Tuyết Nương, ta và muội không phải là đi ngược chiều nhau. Chúng ta… sẽ mãi mãi chung đường."
Ta nghe thấy trái tim mình đang đập loạn nhịp.
Dạ Trần Uyên nhẹ nhàng nắm lấy tay ta, ánh mắt vừa nghiêm túc vừa dịu dàng: "Tuyết Nương, muội có bằng lòng để giang hồ xuất hiện một đôi Uyên Ương hiệp lữ danh xứng với thực không?"
Ta đỏ mặt gật đầu: "Thật là đáng ghét, người ta đã cho huynh tất cả rồi, còn hỏi câu hỏi khiến người ta phải ngại ngùng như vậy."
Hắn khẽ cười: "Cái miệng nhỏ của muội đúng là…"
"Là sao chứ!"
Hắn chậm rãi hôn xuống.
"Ngọt ngào mềm mại, hôn mãi không đủ."
20
Dù đã nhanh chóng lên đường, nhưng Chu Dật vẫn không đuổi kịp được cô nương nhỏ của hắn.
Khoảnh khắc nhìn thấy Uyên Ương hiệp lữ bằng xương bằng thịt, hắn biết, mình đã chậm bước rồi.
Hắn đến muộn rồi.
Tất cả đã kết thúc rồi.
Hai người kia đứng bên cạnh nhau, quả thực xứng với hai chữ "thần tiên hiệp lữ".
Cô nương ngày xưa lúc nào cũng hướng về hắn, lúc này trong mắt lại chỉ có hình bóng của một người đàn ông khác.
Đối diện với hắn, nàng ấy chỉ lễ phép hành lễ, xa cách khách sáo gọi một tiếng: "Chưởng môn."
Hắn cảm thấy trái tim mình như bị một bàn tay vô hình xé làm đôi.
Người đàn ông kia còn cố ý trêu chọc: "Tiểu Tuyết Nhi, sao muội lại khách sáo với Chu chưởng môn như vậy? Muội quên là muội đã kết nghĩa huynh muội với hắn rồi sao? Phải gọi một tiếng Chu huynh mới phải."
Thì ra Uyên trong Uyên Ương lại chính là Dạ Trần Uyên.
"Ta và Tiểu Tuyết Nhi đã tâm đầu ý hợp, chi bằng ta cũng theo nàng ấy gọi Chu chưởng môn một tiếng huynh trưởng." Dạ Trần Uyên chậm rãi bổ sung.
Chu Dật tức giận đến mức siết chặt nắm đấm.
Hắn rất muốn đ.ấ.m cho tên kia một phát ngã lăn ra đất.
Nhưng không được, thân phận của hắn bây giờ đã khác xưa rồi.
Chỉ cần xử lý không tốt một chút, sẽ biến thành ân oán giữa hai môn phái.
Chu Dật mặt dày ở lại mấy ngày.
Hắn vẫn còn ôm một tia hy vọng.
Hắn và Tuyết Nương là thanh mai trúc mã, tình cảm bao nhiêu năm qua không phải là giả.
Dạ Trần Uyên mới quen biết Tuyết Nương được bao lâu chứ?
Hắn không tin mình không thể nào níu kéo trái tim nàng ấy lại.
Nhưng càng ở lại lâu, hắn càng tuyệt vọng.
Tuyết Nương và Dạ Trần Uyên, thân mật đến mức hoàn toàn không để ý đến những người xung quanh.
Tất cả những hành động cố ý thu hút sự chú ý của nàng ấy, chỉ càng khiến hắn giống như một tên hề nhảy nhót.
Chu Dật đau khổ đến phát điên, không ai có thể thấu hiểu, hắn chỉ có thể mượn rượu giải sầu.
Sau khi say khướt, tâm trí hắn có chút mơ hồ, nhìn thấy Tuyết Nương và Dạ Trần Uyên tình chàng ý thiếp, trong lòng tràn đầy ấm ức:
"Ta mới là vị hôn phu của muội, Tiểu Tuyết Nhi."
Ta mới là vị hôn phu của muội!
Chúng ta là thanh mai trúc mã.
Chính miệng ta đã cầu hôn muội, muội đỏ mặt đồng ý.
Tín vật định tình ta tặng muội, ngày nào muội cũng cài trên tóc.
Tại sao muội lại không cần ta nữa?