Uyên Ương Hiệp Lữ

Chương 2:




Sư phụ luôn rất phóng khoáng, chưa bao giờ áp đặt suy nghĩ của mình lên thế hệ sau.
Nếu không phải nhìn ra ta thật lòng yêu mến Chu Dật, sao người có thể bỏ qua cả phong thái của bậc trưởng bối mà chủ động mở lời, giao phó cả đời ta cho hắn chứ?
Ngay cả sư phụ cũng có thể nhìn ra…
Ta nhắm mắt lại, ép nước mắt chực trào ra khỏi khóe mi.
"Có phải huynh đã có người con gái khác trong lòng rồi không?" Ta giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, bình tĩnh hỏi.
Chu Dật im lặng vài giây, sau đó gật đầu: "Ừm."
Ta không biết là thật hay giả.
Nhưng dù là thật hay giả, việc hắn nói như vậy cũng chứng tỏ hắn quyết tâm muốn hủy hôn.
Nếu đã như vậy, ta còn níu kéo làm gì nữa? Lỡ như lại tự làm mất mặt mình.
"Ta hiểu rồi."
Ta rút cây trâm cài tóc bằng ngọc bích hình hoa lan xuống. Mái tóc dài mất đi sự kiềm chế, xõa tung ra.
Cây trâm này là tín vật Chu Dật tặng ta khi cầu hôn.
Hắn là trẻ mồ côi, khi sư phụ nhặt được hắn, cây trâm này đã được bọc trong tã lót, đối với hắn mà nói là vật cực kỳ quan trọng.
Dù là tình hay lý, ta đều nên trả lại cho hắn.
Ta đưa cây trâm cho hắn: "Chúc huynh sớm nên duyên vợ chồng, hạnh phúc mỹ mãn."
Hắn không nhận: "Tuyết Nương, ta sẽ không làm trái lời hứa với sư phụ. Sau này, ta sẽ là huynh trưởng của muội, có chuyện gì, muội cứ việc dựa vào ta."
Ta nhét mạnh cây trâm vào lòng hắn, gượng cười: "Vậy thì đa tạ huynh."
Xoay người, nước mắt tuôn rơi.
Lúc rời khỏi rừng trúc, xung quanh yên tĩnh đến lạ thường.
3.
Ta trở về phòng với dáng vẻ bình tĩnh đến kỳ lạ.
Khuôn mặt đẫm lệ, nhưng khóe môi lại cứng đầu nhếch lên, mái tóc dài xõa tung…
Trên đường đi, ta có bắt gặp vài vị sư huynh, sư tỷ, sư đệ, sư muội không đến rừng trúc hóng chuyện, họ che miệng, đoán xem có phải ta đã định ngày thành thân hay không mà lại vui đến mức phát điên như vậy.
Vài vị sư tỷ muội thân thiết đi tới đi lui trước cửa phòng ta, mấy lần muốn vào an ủi, nhưng lại không biết mở lời như thế nào.
Họ không ngờ chuyện này lại xảy ra.
Ta gượng cười nói không sao, ta muốn ở một mình cho yên tĩnh.
Nhưng sau khi họ rời đi, căn phòng lại trở nên trống trải vô cùng, ta bỗng chốc trở nên hoang mang, bất lực.
Ta muốn làm gì đó để phân tán tâm trí.
Nhưng khi nhìn thấy chồng báo cáo của Vân Y Các chất đống trên bàn, ta chỉ cảm thấy chán ghét.
Bách Vân Tông được chia thành hai phái: Bách Võ Các và Vân Y Các.
Ta là Các chủ của Vân Y Các. Mọi công việc lớn nhỏ của Vân Y Các đều được báo cáo cho ta mỗi ngày, chờ ta phê duyệt.
Thực ra ta không thích làm Các chủ này cho lắm.
Chỉ là vì Chu Dật đã được định sẵn là chưởng môn đời tiếp theo, ta muốn giúp đỡ hắn một chút.
Nếu không, đến ngày học thành, ta đã chọn xuống núi, ngao du khắp chốn giang hồ rộng lớn này rồi.
Tự do tự tại biết nhường nào.
Nghĩ đến đây, trong lòng ta chợt sáng tỏ.
Giữa ta và Chu Dật đã không còn liên quan gì nữa, chẳng lẽ ta còn muốn vì hắn mà từ bỏ tâm nguyện của mình hay sao?
Đây chính là cơ hội tốt, xuống núi thôi, đi cảm nhận giang hồ chân chính nào.
Một khi đã nảy sinh ý nghĩ này, ta liền không thể nào kìm nén được nữa.
Ta nhanh chóng thu dọn hành lý.
Có lẽ việc ta rời đi vào lúc này sẽ khiến người khác cho rằng ta đang hờn dỗi.
Nhưng ta không quan tâm.
Thứ nhất, ta thực sự có chút không thoải mái. Trong thời gian ngắn, ta không muốn gặp lại Chu Dật.
Thứ hai, nếu bây giờ không đi, ít nhiều gì ta cũng sẽ phải chịu đựng sự thương hại của mọi người trong Bách Vân Tông. Ta không cần bất cứ ai phải thương hại mình.
Dọn dẹp xong đồ đạc, ta nhìn chồng báo cáo kia.
Bách Vân Tông nhân tài kiệt xuất. Lạc Diệp sư tỷ, phó Các chủ của Vân Y Các luôn làm việc cẩn thận, y thuật cũng không thua kém ta là bao.
Vân Y Các sẽ không vì sự ra đi đột ngột của ta mà trở nên hỗn loạn.
Trên thế giới này, chưa bao giờ thiếu ai thì không được.
Ta luôn tin tưởng điều đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.