Nếu nói lúc mới rời đi, ta có chút phẫn nộ, nhưng sau khi trải qua một chặng đường dài, chứng kiến trời cao đất rộng, ta đã hiểu ra.
Chu Dật không yêu ta, hắn khao khát được kết hôn với một người con gái khiến hắn rung động thật lòng, đây là suy nghĩ hết sức bình thường.
Hắn có thể thẳng thắn nói ra với ta, ở một khía cạnh nào đó cũng là đang có trách nhiệm với ta.
Nếu không, chờ đến khi kết hôn rồi mới để ta biết được việc cưới ta chỉ là sự nhẫn nhịn và thỏa hiệp của hắn, thì lúc đó ta mới thực sự không còn đường lui.
Thiết Hoa nghe ta nói xong, sắc mặt có chút phức tạp:
"Ta không tin Chu Dật không có chút cảm giác nào với ngươi."
"Hắn sẽ hối hận." Thiết Hoa khẳng định, sau đó lại lắc đầu vẻ chán ghét, "Thôi, mặc kệ hắn có hối hận hay không, sau này chúng ta đừng quan tâm đến hắn nữa."
Ta gật đầu.
"Đồ cũ không đi, đồ mới không đến. À mà… bây giờ ta đã hiểu vì sao hắn lại đột nhiên đến đây mua binh khí rồi." Thiết Hoa nháy mắt với ta.
Ta bị nàng ấy làm cho hồ đồ: "Ai đến?"
Đúng lúc này, một vị công tử áo xanh bước ra từ trong tiệm của nàng ấy, cắt ngang cuộc trò chuyện của chúng ta.
Hắn mỉm cười chào hỏi ta: "Tiểu Tuyết Nhi, lâu rồi không gặp."
Trông hắn có chút quen mắt, nhưng ta nhất thời không thể nhớ ra hắn là ai.
"Tiểu Tuyết Nhi quên ta rồi sao?" Vị công tử kia có vẻ hơi tủi thân, "Ta là Dạ Trần Uyên."
Dạ Trần Uyên?
Thiếu chủ Dạ gia bảo, dòng họ rèn đúc nổi tiếng thiên hạ, Dạ Trần Uyên sao?
6
Đến Thục Châu, ta đương nhiên là ở nhà Thiết Hoa.
Nhưng không ngờ nàng ấy lại mời cả Dạ Trần Uyên đến ở cùng, còn sắp xếp cho chúng ta ở hai gian nhà cạnh nhau.
Thiết Hoa nói, Dạ Trần Uyên lần này đến Thục Châu là vì ta.
Ta nghi ngờ nàng ấy bị điên rồi.
Thật là lời nói hoang đường.
Ta và Dạ Trần Uyên không quen thân, chỉ là lúc nhỏ có chút giao tình mà thôi.
Lúc đó, phu nhân của Dạ gia bảo, nương của hắn bị bệnh, đến Bách Vân cung để chữa trị. Hắn cũng đi theo, đã từng sống và học tập cùng chúng ta một thời gian.
Sau này, bệnh tình của nương hắn khỏi hẳn, hắn cũng theo về.
Lúc đó, vì nể mặt cha ta, ta khá quan tâm đến hắn, chuyện gì cũng gọi hắn cùng tham gia, quan hệ của chúng ta cũng khá tốt.
Nhưng dù có tốt đến đâu thì tính ra cũng chỉ vỏn vẹn một năm.
Bao nhiêu năm trôi qua, ta còn quên mất hắn, chắc hẳn hắn cũng vậy. Sao lại có chuyện vì ta mà đến đây được chứ?
Chỉ là trùng hợp mà thôi.
"Vậy ngươi giải thích cho ta xem, tại sao thiếu chủ của một dòng họ rèn đúc nổi tiếng thiên hạ lại chạy đến cái xưởng nhỏ của ta mua đồ? Chẳng lẽ Dạ gia bảo của hắn không làm ra được loại binh khí tinh xảo nào hay sao?" Thiết Hoa khoanh tay nói.
"Theo cách nói của ngươi, đáng lẽ phải là tay nghề rèn đúc cao siêu của ngươi đã thu hút hắn, cho nên hắn mới đến Thục Châu, lấy cớ mua đồ, chỉ để được tận mắt chiêm ngưỡng dung nhan của ngươi." Ta cười hì hì nói.
Thiết Hoa nhảy dựng lên: "Hôm nay lúc ngươi xuất hiện, hai mắt của hắn còn sáng hơn cả lửa tôi luyện huyền thiết. Hai tiếng "Tiểu Tuyết Nhi" mà hắn gọi ngươi còn ngọt ngào hơn cả bánh trôi!"
"Từ nhỏ hắn đã thích ngươi rồi, chỉ là lúc đó ngươi một lòng hướng về Chu Dật, không để ý đến hắn thôi! Ngươi cứ chờ xem, ta sẽ tìm bằng chứng cho ngươi xem."
7
Cách Thiết Hoa tìm bằng chứng, chính là lấy cớ dẫn ta và Dạ Trần Uyên đi xem lễ hội rước đuốc của Thục Châu, nhưng đi được nửa đường lại bỏ rơi ta và Dạ Trần Uyên ở bên ngoài, lấy cớ là có đơn hàng cần phải làm gấp rồi chuồn mất.
Trước khi đi, nàng ấy còn vỗ vai Dạ Trần Uyên, nghiêm túc nói: "Nắm chắc cơ hội nhé."
Thật sự khiến người ta bất lực.
"Thiết Hoa tính tình luôn tùy hứng như vậy, ngươi đừng để ý." Ta giải thích với Dạ Trần Uyên.
"Làm sao có thể chứ?" Dạ Trần Uyên nhìn ta chăm chú, đáy mắt ánh lên tia lửa nhảy nhót, "Ta còn phải cảm ơn nàng ấy mới đúng."
Tim ta đột nhiên đập thình thịch.