Uyên Ương Hiệp Lữ

Chương 5:




Lời hắn vừa nói là có ý gì?
Nhưng Dạ Trần Uyên đã dời mắt, ta không có cách nào tìm hiểu sâu hơn.
"Cẩn thận!"
Hắn đột nhiên vòng tay qua vai ta, kéo ta về phía hắn.
Hóa ra là một đứa trẻ cầm đuốc đang nô đùa chạy vụt qua người ta.
Nếu hắn không kéo ta lại, có lẽ bây giờ tóc ta đã bị cháy xém rồi.
Dạ Trần Uyên như thể bị mất hồn, đứa trẻ đã chạy xa rồi, hắn vẫn chưa buông ta ra.
"Khụ… đa tạ." Ta không nhịn được lên tiếng nhắc nhở hắn.
Bàn tay đang đặt trên vai ta đột nhiên buông ra, nhưng lại không trở về vị trí ban đầu mà trượt xuống, nắm lấy tay ta.
"Để ta dắt ngươi, lát nữa có động tĩnh gì cũng dễ né tránh."
Hắn nói một cách rất tự nhiên.
Ta không tìm được lý do gì để từ chối.
Tim ta bỗng nhiên đập loạn nhịp, ta muốn nói gì đó để chuyển chủ đề, vô thức đánh trống lảng:
"Ngươi nên cảm ơn Thiết Hoa, ngươi và nàng ấy cũng có quen biết gì nhau đâu, nhưng ngươi đến Thục Châu, nàng ấy lại cho ngươi ăn ở miễn phí. Ta và nàng ấy thân thiết như vậy mà cũng chỉ được đối xử như thế…"
Bàn tay đang nắm lấy tay ta của Dạ Trần Uyên đột nhiên siết chặt, nhưng lại không tiếp lời.
8
Không khí lễ hội rước đuốc đặc biệt náo nhiệt.
Mọi người ca hát, nhảy múa, vô cùng vui vẻ.
Dọc đường còn bày tiệc dài, bày biện đầy ắp mỹ thực, rượu ngon, mọi người có thể tùy ý thưởng thức.
Đây là ngày lễ mừng mùa màng bội thu, nhà nhà đều rất hào phóng, chén rượu chất chồng lên nhau.
Ta và Dạ Trần Uyên cũng tìm một góc ngồi xuống, nâng ly chúc mừng, để bản thân hoàn toàn hòa mình vào niềm vui này.
Sau ba tuần rượu, ta trêu chọc hắn: "Ngươi còn nhớ năm đó, lúc ở Bách Vân Tông, ngày nào ngươi cũng khóc, hỏi ta nương ngươi có khỏi bệnh không?"
Thực ra, lúc đó nương hắn căn bản không phải bị bệnh.
Mà là muốn cùng cha hắn sinh thêm cho hắn một đứa em gái, nhưng khi sinh hắn đã bị tổn thương nguyên khí, việc mang thai có chút khó khăn, nên mới đến để điều dưỡng cơ thể mà thôi.
Vậy mà hắn lại bị lừa, tưởng rằng nương mình bị bệnh nặng.
Ta cứ tưởng loại chuyện xấu hổ hồi bé này sẽ khiến hắn đỏ mặt, ai ngờ hắn chẳng những không hề xấu hổ mà còn nở nụ cười nhàn nhạt:
"Nhớ chứ. Lúc đó mọi người đều bị ta làm phiền đến phát cáu, chỉ có ngươi, mỗi lần đều kiên nhẫn dỗ dành ta, còn nhường cả kẹo hoa quế mà ngươi thích nhất cho ta ăn."
"Khụ, đều là chuyện nhỏ…" Giọng điệu khen ngợi của hắn khiến ta có chút ngại ngùng.
"Lúc đó ta đã nghĩ, nếu có thể ở bên ngươi mãi mãi thì tốt biết mấy."
Lời hắn nói tiếp theo, giống như sấm sét giữa trời quang, khiến tim ta đập thình thịch.
"Haha." Ta cười gượng hai tiếng, "Đúng là trẻ con, suy nghĩ thật ngây thơ."
"Bây giờ cũng nghĩ như vậy." Hắn chậm rãi bổ sung.
Ta không cười nổi nữa rồi.
Dạ Trần Uyên đã nói rõ ràng như vậy rồi.
Nói chính xác hơn là quá rõ ràng. . 𝗧ì𝙢 tr𝓊𝑦ệ𝗻 ha𝑦 tại ⩵ 𝗧RÙ𝑴𝗧R𝐔 YỆN﹒v𝗻 ⩵
Khiến người ta không tìm được lý do gì để lảng tránh.
9
"Tuyết Nương."
Ta nghe thấy Dạ Trần Uyên gọi tên ta một cách rất nghiêm túc.
"Thiết Hoa nói không sai, trước kia ta đã thích ngươi. Bao nhiêu năm qua, vẫn luôn thích ngươi, chỉ thích mỗi mình ngươi."
"Chỉ là ta biết trong lòng ngươi có người khác, cho nên không dám đến làm phiền."
"Tuy sau này, ta không còn cơ hội đến Bách Vân cung nữa, nhưng ta vẫn luôn âm thầm quan tâm đến ngươi."
"Trong Bách Vân cung có người mỗi tháng đều gửi thư cho ta, báo tin tức của ngươi. Đừng giận, nếu không có những tin tức này, có lẽ ta đã… tương tư thành bệnh rồi."
"Sau khi biết ngươi rời khỏi Bách Vân Tông, ta đoán ngươi nhất định sẽ đến Thục Châu tìm Thiết Hoa, nên ta cũng đến đây."
"Trước khi ngươi đến Thục Châu, ngươi có biết ta đã lo lắng cho ngươi đến mức nào không? Chu Dật hắn sao có thể… sao có thể yên tâm để ngươi một mình xuống núi như vậy?"
Lúc nói câu này, hắn nghiến răng nghiến lợi.
"Dạ Trần Uyên, ta…"
Ta muốn ngắt lời hắn, muốn cảm ơn hắn vì tấm lòng của hắn, nhưng hắn không cho ta cơ hội nói tiếp.
"Ta biết hôm nay ta đột nhiên nói ra những lời này sẽ khiến ngươi sợ hãi. Cũng biết vì chuyện của Chu Dật, ngươi có thể tạm thời không muốn suy nghĩ đến chuyện tình cảm. Ta đều biết."
Giọng hắn nghe có chút khàn khàn.
"Ta không ép buộc ngươi phải đáp lại, ta chỉ… không muốn giấu diếm nữa. Bao nhiêu năm qua, ta chỉ chờ đợi một cơ hội này. Ta sợ nếu bỏ lỡ, ta sẽ không bao giờ có cơ hội để ngươi biết được…"
Giọng hắn càng ngày càng trầm thấp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.