Cách đây một tháng, tin tức Bách Vân Tông sắp tổ chức đại điển kế nhiệm chưởng môn mới đã lan truyền khắp ngũ hồ tứ hải, lúc đó Thiết Hoa đã từng hỏi ta rồi.
Bây giờ chắc là thấy ta chuẩn bị rời đi trước ngày diễn ra đại điển, nên tưởng ta đã đổi ý.
Nhưng không phải vậy.
Thật ra ban đầu ta cũng không có ý định không tham gia đại điển.
Dù sao thì ta cũng là người của Bách Vân Tông.
Hơn nữa, so với những sư huynh, sư tỷ, sư đệ, sư muội khác, thì Bách Vân Tông mới thực sự là nhà của ta.
Đại điển kế nhiệm không chỉ liên quan đến việc ai là người kế nhiệm, mà còn là ngày trọng đại của Bách Vân Tông, là chuyện lớn của gia tộc.
Ban đầu, ta dự định sẽ đi về phía nam, du ngoạn thêm hai tháng nữa.
Sau đó vòng lại, dành thêm hơn một tháng để quay về Tông dự lễ.
Sau khi dự lễ xong, có thể tiếp tục khởi hành đi về phía bắc.
Vừa hay có thể kịp lúc mùa đông, ngắm nhìn tuyết rơi dày đặc ở phương bắc.
Nhưng không biết vì sao Chu Dật lại dời ngày đã định trước đó lên, làm đảo lộn hành trình của ta.
Vậy nên ta quyết định không quay về nữa.
Dù sao thì đệ tử Bách Vân Tông cũng có mặt ở khắp nơi trên giang hồ, cũng không phải ai cũng có cơ hội đi dự lễ.
Bây giờ ta chỉ là một đệ tử bình thường, có đi dự lễ hay không cũng không quan trọng.
Hơn nữa, việc đột ngột dời ngày cử hành đại điển như vậy, không chỉ ảnh hưởng đến kế hoạch của ta, mà còn khiến rất nhiều môn phái chuẩn bị đến dự lễ trở tay không kịp.
Rất nhiều môn phái ở xa Bách Vân Tông, bất đắc dĩ phải vội vã lên đường, không biết kế hoạch của họ có bị ảnh hưởng gì không.
Các sư huynh, sư tỷ, sư đệ, sư muội trong Tông phụ trách chuẩn bị cho đại điển chắc chắn cũng sẽ bận tối mắt tối mũi.
Chu Dật thật sự quá hấp tấp.
Dự lễ trong khi mọi thứ còn chưa đâu vào đâu như vậy, cũng thật mất mặt.
Thà không đi còn hơn.
13
Một đêm trước khi ta chuẩn bị rời khỏi Thục Châu, tiếng leng keng từ lò rèn của Thiết Hoa vang lên không ngớt.
Nhưng người ở trong đó không phải nàng ấy.
"Nhờ phúc của ngươi, đời này ta lại có thể tận mắt chứng kiến cảnh thiếu chủ Dạ gia tự mình rèn đúc. Có quá nhiều thứ đáng để học hỏi, quả nhiên dòng họ rèn đúc nổi tiếng là có tuyệt kỹ riêng!"
Thiết Hoa vô cùng phấn khích.
"Liên quan gì đến ta? Có lẽ là hắn lâu rồi không rèn, ngứa ngáy tay chân thôi."
"Lại còn cứng miệng." Thiết Hoa bĩu môi, "Cái thứ đó vừa nhìn là biết hắn đặc biệt thiết kế cho ngươi."
"Nói thật đi, ngươi đối với Dạ Trần Uyên có chút động lòng nào không?"
Trong hơn nửa tháng ta ở Thục Châu, Dạ Trần Uyên cũng mặt dày ở lại nhà Thiết Hoa.
Hắn không hề cố ý làm ra hành động ve vãn gì, chỉ ngày ngày cùng ta và Thiết Hoa, cùng nhau làm việc, nghỉ ngơi, uống trà, đánh cờ, luyện võ, leo núi ngắm cảnh, dạo phố tiêu khiển…
Những lúc ta khám bệnh miễn phí trên đường, hắn cũng sẽ giúp đỡ, không hề gượng ép, mà rất tự nhiên, giống như một người bạn cũ của ta.
Nhận xét của Thiết Hoa về hắn là: "Tên nhóc này đúng là biết kiên nhẫn."
"Ta và Dạ Trần Uyên không có khả năng đâu, ngươi đừng có mà cố gắng vô ích nữa." Ta nói, "Ta đã nói rõ rồi, tâm nguyện cả đời này của ta là được chu du khắp chốn, làm một lang y tự do tự tại. Hắn là thiếu chủ Dạ gia, còn cả một cơ nghiệp lớn cần phải kế thừa."
"Ngay cả việc có khả năng hay không cũng đã cân nhắc kỹ càng rồi, rõ ràng là ngươi có chút động lòng với hắn. À không, có lẽ là không chỉ một chút." Thiết Hoa kết luận.
"Nói bậy." Ta cù lét nàng ấy.
"Bị nói trúng tim đen rồi chứ gì." Nàng ấy cười lớn né tránh.
Ta giật chăn.
Hừ!
Con nhỏ thối tha, c.h.ế.t rét với ta.