Uyên Ương Hiệp Lữ

Chương 9:




14
Cười đùa cả đêm, sáng hôm sau Thiết Hoa đã khóc lóc sướt mướt.
"Tuyết bảo, chơi chán rồi thì quay về tìm ta, ta nuôi ngươi." Nàng ấy rưng rưng nước mắt.
Ta mỉm cười vỗ vai nàng ấy: "Vậy thì ngươi phải kiếm nhiều tiền một chút đấy. Ngươi biết đấy, ta chưa bao giờ sống trong nhung lụa, đến lúc đó ta muốn ngày nào cũng được ăn hải sâm vi cá, mặc gấm vóc lụa là, ở nhà cao cửa rộng…"
Nàng ấy bật cười: "Được, ta sẽ cố gắng."
"Tuyết Nương, cái này cho muội." Lúc ta và Thiết Hoa còn đang bịn rịn chia tay, Dạ Trần Uyên đã nhanh chóng tìm được cơ hội chen vào.
Hắn đưa cho ta một thanh kiếm mềm có hình dáng kỳ lạ.
"Muội ấn vào nút bấm ở đây…" Hắn cầm tay ta, chỉ cho ta cách sử dụng, "Nó sẽ tách ra thành một sợi roi dài có thể quăng đi rất xa. Ấn vào đây nữa, là có thể thu hồi lại."
"Muội giỏi dùng độc, nhưng không giỏi cận chiến. Sau này chỉ cần bôi thuốc độc lên đầu kiếm, sau đó biến thành roi sắt để sử dụng, nhất định sẽ tạo được hiệu quả bất ngờ."
Quả là một món vũ khí được thiết kế tinh xảo.
Độc nhất vô nhị trên đời.
"Đa tạ huynh." Ta chân thành nói.
"Ta đặt tên cho nó là "Tuyết Trần". Bởi vì nó có màu trắng bạc, vừa sáng bóng vừa thanh thoát…" Dạ Trần Uyên ấp úng giải thích, "Nếu muội không thích, thì tự mình đổi tên khác đi."
"Ta rất thích." Ta nhìn hắn, khẳng định.
Dái tai Dạ Trần Uyên đỏ ửng.
Trước đó, lúc ta đề cập đến việc muốn rời khỏi Thục Châu, ta đã cường điệu hóa quyết tâm muốn chu du thiên hạ của mình.
Phần lớn là nói cho Dạ Trần Uyên nghe.
Tấm lòng của hắn bao nhiêu năm qua, xứng đáng nhận được một câu trả lời.
"Tiền đồ khác biệt, mỗi người một con đường" chính là câu trả lời của ta.
Hắn cũng hiểu.
Cho nên mới tặng ta một món vũ khí như vậy, chúc ta bình an vô sự.
"Ta sẽ cố gắng luyện tập thành thạo cách sử dụng Tuyết Trần, để sau này nó có thể chiếm một vị trí trên bảng xếp hạng thần binh." Ta mỉm cười nói.
15
Tuy nhiên, ta đã nói sớm quá.
Sau khi lên đường, ta mới phát hiện ra mình căn bản không có cơ hội sử dụng Tuyết Trần.
Bởi vì Dạ Trần Uyên vẫn luôn bám theo sau ta.
Chưa kịp gặp hai tên sơn tặc, hắn đã vung kiếm đánh bọn chúng chạy mất.
Chưa kịp bước chân vào một quán trọ đen, hắn đã ném mấy quả bom, đánh sập cả quán trọ.
"Huynh đi theo ta làm gì?" Ta vừa bực mình vừa buồn cười.
Hắn xòe hai tay ra: "Không có gì. Chỉ là trùng hợp, trùng hợp mà thôi."
Trùng hợp suốt cả quãng đường luôn sao.
Ta đi đến đâu, hắn theo đến đó.
Lúc lên đường, hắn cưỡi ngựa đi theo sau ta, không xa không gần, cũng không chủ động bắt chuyện, giống như chúng ta thực sự chỉ là người tình cờ đi chung một con đường.
Lúc nghỉ chân, hắn còn giả vờ ngạc nhiên nói: "Trùng hợp vậy, muội cũng đến quán này ăn cơm sao? Ghép bàn, ghép bàn đi."
Ta khởi hành, hắn khởi hành; ta dừng lại, hắn dừng lại.
Mỗi khi đi qua một nơi nào đó, ta đều khám chữa bệnh miễn phí cho những người dân nghèo khó.
Hắn thì tay cầm kiếm, đi dạy dỗ bọn sơn tặc, ác bá, ra tay bênh vực kẻ yếu.
Dần dần, rất nhiều nơi đã truyền tai nhau câu chuyện của chúng ta, nói chúng ta là một đôi thần tiên hiệp lữ, chuyên trừng trị kẻ ác, tuyên dương cái thiện.
Có lần Dạ Trần Uyên say rượu, trước mặt bao người, thâm tình nhìn ta, ngâm nga một bài thơ:
"Nguyện làm uyên ương không muốn làm tiên."
Sau khi truyền ra ngoài lại càng thêm ly kỳ, chúng ta đột nhiên có thêm một biệt danh:
"Uyên Ương hiệp lữ".
Cảm ơn, tại sao không phải là Tỳ Hưu hiệp lữ?
Ơ, cái gì? Tỳ Hưu cũng là để ví von cho tình yêu đôi lứa? Vậy thì thôi bỏ đi.
Mỗi khi đến một nơi mới, ta đều cố gắng giải thích với các bệnh nhân đang hóng chuyện: Ta và Dạ Trần Uyên không phải là một đôi, chúng ta chỉ là tình cờ đi chung đường mà thôi.
Không ai tin, căn bản không ai tin!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.