Uyên Viễn Lưu Trường

Chương 5:




Lưu Uyên viết bức thư tình kia dễ phải đến mấy giờ liền, tôi hơi buồn ngủ nên sau đó cứ thế đánh giấc trong lòng hắn.
Mơ mơ màng màng dường như có cảm giác bị ai đó bế lên, nhẹ nhàng đặt vào giường, rồi bên tai có thanh âm rì rầm rì rầm.
“Đồ ngốc.”
“Anh thật đáng yêu.”
Nói cùng lúc cả ngu ngốc rồi đáng yêu, không biết là đang khen hay mắng nữa.
Lúc tỉnh lại vào ngày hôm sau, em trai đã sắp chuẩn bị xong bữa sáng, tôi xoa a xoa mắt đi rửa mặt đánh răng, lúc này mới phát hiện trong phòng vệ sinh có một cái bồn tắm siêu lớn.
Ngày hôm qua cũng chưa kịp quan sát.
Vươn dài đầu ra ngắm trái nghía phải, dường như chỉ có một phòng ngủ thôi nha?
Vậy tối qua hắn ngủ ở đâu ta?
Tấm mền bông trên sô pha nói cho tôi đáp án.
Tôi thấp thỏm ngồi trước bàn ăn bữa sáng, đối diện với gương mặt không xúc cảm của em trai.
“Khụ......”
Không để ý tới tôi.
“Khụ khụ......”
Vẫn không để ý.
“Lưu Uyên à.”
“Hửm?”
“Anh nghĩ nên mời cô ấy đi ăn, cậu gợi ý nơi nào mới tốt đây......”
Hắn lạnh lùng cười, “KFC đi, chẳng phải anh rất thích thứ thực phẩm rác rưởi đó sao?”
“Hình như cô ấy không thích ăn mấy thứ dầu mỡ......”
“Vậy vào quán ăn vặt lề đường đi.”
“Anh muốn mời cô ấy ăn cơm Tây......”
Động tác uống sữa của hắn tạm ngưng một chút, sau đó khóe miệng nhếch lên tỏ ý cười khinh bỉ.
“Anh có nhiều tiền như vậy à?”
“Cho anh mượn tạm chút đi.” Tôi lo sợ cúi thấp đầu, không biết hắn sẽ dùng loại lời cay nghiệt nào châm chọc tôi tiếp nữa.
“Chi bằng anh mời chị ấy ăn lẩu đi.” Lưu Uyên thở dài, rút năm trăm trong ví ra đưa cho tôi, “Ngày nghỉ em làm gia sư có kiếm được ít tiền, anh cầm trước đi.”
Tôi nhận lấy cọc tiền kia mà tay run run.
Hắn đi làm gia sư? Chẳng biết có phải rất vất vả hay không.
“Cậu giữ đi, anh không muốn lấy tiền của em trai đi tán tỉnh con gái.”
“A, hiện tại biết kiêu ngạo? Em nghĩ anh vì chị ấy có làm trâu làm ngựa cũng nguyện ý, thì ra cũng còn chút tiền đồ ha, anh hai.”
Thế rồi hắn xoay người đi mất.
Tôi ngồi tại chỗ mà trong lòng nguội lạnh.
Phải, tôi không tiền đồ, nên cậu vẫn luôn khinh thường tôi đúng không.
Có đôi khi tôi sẽ mơ một giấc mộng rất kỳ lạ, mơ cậu hôn tôi......
Kỳ thật bản thân tôi cũng tự xem thường mình.
Quả nhiên ngu như heo.
Tôi cười tự giễu, lẳng lặng gom bát đĩa trên bàn đem vào bếp rửa sạch.
Hắn ngồi trên sô pha xem TV, gương mặt vẫn buốt giá như cũ.
Tôi chui vào phòng ngủ, mở di động ra gửi tin nhắn cho Lâm Hạ.
“Có rảnh không người đẹp? Cùng đi ăn cơm nha.”
“Thật có lỗi quá anh chàng đẹp trai, tôi có hẹn rồi.”
“Không sao không sao, vậy hôm khác.”
Tôi buồn chán quá đi, hơn nữa còn không có máy tính chơi game, đành phải quay về giường ngủ thêm chốc nữa.
Sau đó lại bị gió lạnh thổi cho tỉnh, chăn bị tôi đá bay xuống giường, cửa sổ cũng mở toang, tôi rút khăn giấy bên cạnh chùi a chùi nước mũi, quả nhiên đã cảm lạnh.
Lưu Uyên vẫn còn chúi mũi xem TV, trận NBA có vẻ đang ở giai đoạn gay cấn nhất.
“Lưu Uyên, đêm nay ăn gì?”
“Trong đầu anh cả ngày chỉ biết nghĩ đến mấy việc ăn ngủ gái gú thôi sao?” Hắn lãnh đạm đảo mắt qua liếc tôi.
Tôi xoay người không thèm để ý hắn, tự lê thân xuống phòng bếp nấu mì.
Thực sắc tính dã [1], Khổng Tử từng nói như thế đó, tôi chả phải thần tiên sao có thể không ăn không ngủ không nghĩ đến phụ nữ.
[1] nhân sinh không ai thoát khỏi ăn uống và ***
Thầm mắng tên Lưu Uyên vô lại kia một lát để tự an ủi mình, tôi đập hai quả trứng cho vào nước nấu mì.
Hình như hắn thích ăn trứng gà thì phải.
Sau khi chuẩn bị tươm tất xong, tôi bưng tô mì nóng hôi hổi để lên bàn, định buông đũa xuống.
Hắn trợn trắng liếc tôi một cái, “Anh ăn một mình đi, em ra ngoài ăn.”
Cứ thế mặc áo khoác đi mất dạng.
Tôi trợn mắt liếc cánh cửa đã đóng im lìm, ném đôi đũa trong tay xuống gầm bàn, sau đó xoay người đến phòng bếp mang một tô khác lên.
Không ăn thì quên đi, uổng công tôi có lòng nấu cho cậu trước.
Cậu là cái đồ Lão phật gia [2] khó lòng hầu hạ, đáng tiếc anh đây cóc phải thái giám của cậu.
Mẹ nó, cậu không ăn hả, một mình tôi xơi hết hai tô luôn.
Hậm hực tống sạch hai tô mì vào bụng, tôi có cảm giác dạ dày mình bắt đầu có dấu hiệu “sông cuộn biển gầm” [3] nha.
[3] đồ ăn bắt đầu lộn tùng phèo trong bụng =))
Tôi thật sự no đến căng phồng bụng rồi......
Ôi trướng chết tôi mất!
Dạ dày khó chịu quá đi, tôi thầm nghĩ nên xuống lầu đi dạo một lúc, ấy vậy mà bên ngoài đang lất phất mưa rơi.
Đảo lộn cả cái tủ một phen, cuối cùng tôi cũng tìm được cái ô khá lớn.
Thằng nhóc Lưu Uyên này thật là, sao lại dùng loại ô đen thui của gián điệp trong chiến tranh kháng Nhật vầy nè......
Vừa bung ô ra che, trên đỉnh đầu hệt như có cụm mây đen nghịt dày đặc đè lên, tâm tình cũng theo đó mà trở nên hết sức nặng nề.
Dường như mưa lớn hơn rồi, tôi vội vội vàng vàng đóng cửa lao xuống lầu.
Tăng nhanh tốc độ, ống quần cũng đã ẩm ướt hết cả, mưa ngày càng nặng hạt hơn, lúc này tôi mới phát hiện chiếc dù đen sì kia thiệt là tiện lợi.
Dưới lầu chỉ toàn mấy quán ăn vặt, thằng nhóc Lưu Uyên kia rốt cuộc đã đi đâu?
Đang cân nhắc có nên đến trạm xe bus gần đó tìm thử không, có khi thằng bé đang trú mưa ở đấy......
Bỗng nhiên phía trước xuất hiện một chiếc xe màu trắng.
Nơi chúng tôi ở không có bãi đỗ xe, chiếc xe này có lẽ chở người về.
Tôi nhích nhích qua bên cạnh một tí đứng sau đèn đường, miễn để con xe kia vút nhanh qua tạt nước bẩn cả quần.
Vừa định cúi đầu đi bỗng tôi nghe được một thanh âm rất đỗi quen thuộc.
“Hai người về trước đi.” Nụ cười của Lưu Uyên rất dịu dàng.
Ngồi ở chỗ ghế lái là một anh chàng cực kì điển trai, gương mặt tràn đầy vẻ tươi cười ôn hòa, ánh mắt nhìn em trai tôi hệt như đang nhìn chính em trai anh ta.
Lòng tôi hơi khó chịu nha.
Kính xe rất nhanh đã đóng kín, Lâm Hạ lại mở cửa ra đưa ô cho hắn che mưa.
“Lưu Uyên, hôm nay cám ơn cậu nhé.”
“Đừng khách khí.”
“Chi bằng cậu nói với Thường Viễn đi.”
“Em nghĩ nên là chị tự mình từ chối anh ấy đi, như vậy anh ấy mới chịu hết hy vọng.”
“Được rồi, cảm ơn.”
Dứt lời, Lâm Hạ nhét ô vào tay hắn rồi chui vào trong xe.
Chẳng biết có phải do mưa lớn hơn hay không.
Trong khoảnh khắc tôi cảm thấy chung quanh mình như có một vùng khí lạnh bao bọc, cái lạnh tàn nhẫn xuyên thấu qua làn da tiến vào đến tận xương cốt.
Tôi miễn cưỡng đứng chôn chân tại chỗ rất lâu, sau khi nhìn thấy đèn sáng trên lầu mới yên lặng trở về.
* * *
Lúc vừa bước vào nhà, tôi nghe thấy tiếng tiếng nước rào rạt trong phòng tắm, hẳn là hắn đang tắm rửa.
Tôi đặt ô ở cạnh cửa và thay dép lê dùng trong nhà, ống quần ướt đẫm dán lên đùi vô cùng khó chịu.
Tôi đến phòng ngủ định tìm một cái quần sạch sẽ để thay, nhưng nghĩ lại dù sao lát nữa gột rửa cũng sẽ cởi ra, chi bằng trực tiếp lấy áo ngủ cho rồi.
Ngồi ở phòng đợi một hồi mà hắn vẫn chưa kì cọ ngâm mình xong, tôi không mấy kiên nhẫn đi qua đá một cước vào cửa phòng tắm.
“Cậu nhanh lên coi! Rửa thịt heo cũng không cần lâu như vậy chớ.”
Tiếng nước bên trong nháy mắt im bặt.
Tôi dự cảm có điều chi không ổn, vừa định nhanh chân chạy thì cánh cửa thình lình bật ra, tôi bị một đôi tay rắn rỏi kéo tuột vào.
Trần nhà xoay tròn xoay xoay tròn trong mắt, tôi choáng váng hết cả mặt mày, đột nhiên trông thấy đôi mắt đầy tà ác gần trong gang tấc.
“Anh vội sao? Vậy tắm chung với em.”
Chờ đến lúc tôi phản ứng được thì đã bị hắn ném vào bồn tắm.
Tôi đạp nước bình bịch hai lần, vịn vào cạnh bồn cấp tốc thở hổn hển.
Thằng oắt con này làm gì vậy hả, không phải tôi chỉ nói mỗi câu rửa thịt heo thôi ư, hắn mắng tôi là lợn bộ ít lắm chắc?
“Mới đi đâu về mà quần ướt như vậy?” Hắn nhíu nhíu mày lạnh lẽo nhìn tôi.
“Anh tản bộ.”
“Tản bộ? Mưa lớn như vậy có cái quái gì mà anh muốn tản bộ.”
“Anh thích đi dạo chầm chậm dưới mưa, liên quan cái rắm gì tới cậu.” Tôi trợn mắt trừng hắn, vừa định đứng lên lại bị hắn ép trở về.
Thân thể chìm trong nước lại còn bị hắn đè nặng, tôi cảm thấy hô hấp mình bắt đầu khó khăn rồi.
Tôi muốn đẩy hắn ra, lại phát hiện tay mình chạm vào một mảng da trắng mịn......
Tôi kháo ~ hiện tại tôi mới nhớ toàn thân hắn đang trần như nhộng......
Tôi quả nhiên quá ngu ngốc, chỉ lo đấu võ mồm mà quên rằng hắn đang ***.
“Được rồi, cậu tắm tiếp đi, tắm đến ngày mai anh cũng không dám ý kiến, cùng lắm thì anh nhường cậu, đêm nay không tắm vậy, cậu đứng lên trước đã, nè nè...... Lưu Uyên?”
Trông thấy ánh nhìn cháy bỏng của hắn, tôi hoảng sợ đánh thót một cái vội vã vươn tay đẩy đẩy hắn, thế nhưng lại tiếp tục bị hắn ghìm cứng lại.
Nước trong bồn sau khi bị cả hai ‘lội qua lội lại’ nửa ngày đã sắp lạnh.
Tôi liều mạng giãy giụa, thân thể vẫn bị giam chặt trong ***g ngực hắn, tránh đến né đi làm tôi uống phải mấy ngụm nước, tư thế lại càng thêm ám muội.
“Lưu Uyên, buông anh hai ra.” Tôi trở nên nghiêm túc hẳn lên, dùng từ anh này hòng áp chế hắn.
“Anh hai? Ha hả, không ai bắt anh làm anh, anh cũng sẽ xem em là em trai chẳng phải sao?” Hắn nhìn chằm chằm vào tôi, nét mặt bi thương làm lòng tôi cũng khó chịu theo.
“Không phải như thế, anh vẫn rất quan tâm cậu......”
“Đúng vậy, đã hơn một năm, không tiếp điện thoại, không có tin tức, quà sinh nhật trả về toàn bộ, lễ mừng năm mới ở nhà hai ngày đã chuồn mất, anh rất quan tâm em ha.” Dứt lời, hắn bật cười lại gần cắn cắn vành tai tôi.
Toàn thân tôi run lên, hai tay để ở trước ngực dùng sức đẩy hắn, nhưng mà hắn rắn chắc như tường thành đến nỗi đẩy nửa ngày cũng không chút sứt mẻ......
Tôi lập tức sinh ra chút sợ hãi, bởi cánh tay hắn ôm eo tôi càng ngày càng chặt, thân thể cả hai dán khít với nhau trong bồn tắm lớn.
Hơn nữa hắn còn không mặc quần áo......
Không phải chứ, chẳng lẽ chuyện một năm trước sắp xảy ra lần nữa? Dạo đó đúng lúc thanh tỉnh đá hắn lăn quay, vấn đề là lần này tôi rất tỉnh táo nhưng bị hắn tóm vào bồn tắm, căn bản quyền cước cũng vô dụng......
“Lưu Uyên...... Có chuyện gì từ từ nói...... Ưm......”
Bị hắn hung hăng hôn, tay tôi gắt gao nắm lấy cạnh bồn.
“Ưm...... Cậu buông..... Buông ra......” Giọng nói của tôi đứt quãng, tiếng thở dốc ngày càng dồn dập.
Đầu lưỡi hắn ác liệt càn quét khoang miệng tôi, nụ hôn lúc thô bạo lúc nhẹ nhàng khiến đầu óc tôi hỗn loạn thành một đống nhão nhoét như hồ.
Không phải mộng......
Tôi biết đây không phải mộng.
Nụ hôn bá đạo cứ thế xâm chiếm, đầu lưỡi bị mút đến phát đau, vì sao tôi đẩy hoài hắn cũng không buông? Sức lực của tên chết tiệt này sao lại lớn đến vậy.
“Thế nào? Vẻ mặt anh thật hưởng thụ nha.” Hắn cười cười, sau đó vươn tay len vào quần của tôi.
“A...... Cậu làm...... làm gì?!” Tay hắn cách quần lót nhẹ nhàng cọ xát, kích thích ấy làm lưng tôi run rẩy một trận, “Lưu Uyên, cậu đừng xằng bậy......”
“Ngữ điệu này của anh, là muốn nhưng còn thẹn đúng không?”
Đoạn, hắn càng thêm ác liệt nhéo bộ vị yếu ớt kia một cái.
“A......”
Tôi vội vàng lấy tay bịt miệng lại, không nghĩ rằng sẽ kêu trước mặt hắn.
“Anh tìm bạn gái khiêu khích em một lần là đủ rồi.” Giọng nói của hắn mang theo một ít cám dỗ, thanh âm do cúi đầu mà vang sát bên tai làm màng nhĩ của tôi chấn động đến đau, “Em không định sẽ có lần thứ hai, nghe chưa?”
“Chúng ta ra ngoài từ từ đàm đạo...... Ưm......”
Chết tiệt, lại bất ngờ bị tập kích.
Hạ thân bị hắn ác liệt chạm một cái, tôi thấy mình sắp chống đỡ hết nổi rồi......
“Anh nên sớm biết hậu quả khi sống chung với em, không phải ư?” Hắn cười âm hiểm, nhẹ nhàng cắn xương quai xanh của tôi.
“Ưm?......”
Giọng của tôi đã có phần mềm nhũn, tôi bị hắn gây sức ép đến không còn khí lực, liều mạng chịu đựng lắm mới không mất mặt phát tiết trên tay hắn.
“Chuyện một năm trước anh còn nhớ rõ không? Khi đó anh rõ ràng ngượng ngùng ôm lấy em, chân còn chủ động bò lên thắt lưng em, tự nguyện hôn em. Sao bây giờ bỗng dưng lại trở mặt, tay đấm chân đá không cho?”
Khi đó tôi đã hoàn toàn ngây dại rồi, tôi nghĩ nằm mơ hôn một cái chắc cũng chẳng sao đâu......
“Anh biết rõ em sẽ nhịn không nổi mà ôm anh, vì sao còn đồng ý sống chung với em, hở?”
Game online của tôi nha băng rộng của tôi nha......
“Lưu Uyên, buông ra.” Tôi lạnh mặt, tuy rằng bộ phận yếu ớt bị hắn ác ý xoa bóp nên tiếng nói có chút run rẩy.
Quả nhiên, động tác của hắn tạm ngừng một lát, xem ra giọng của tôi vẫn còn lực uy hiếp nhất định.
Tôi nhẹ nhàng thở ra định đứng dậy, hai tay hắn lại giữ chặt quần áo tôi mạnh mẽ kéo rớt, rẹt rẹt hai ba lần đến cúc áo cũng bị cởi, quần áo bị hắn tùy tay vứt ra ngoài.
“Lưu Uyên......” Nhìn thấy đôi mắt đỏ đậm của hắn, cơ thể của tôi không khỏi run rẩy dữ dội hơn, tiếng kêu cũng run không ngừng, thậm chí ẩn chứa nghẹn ngào.
“Anh là anh hai cậu..... Cậu hiểu không......”
Hắn cúi xuống hôn tôi, sự đau buốt nóng bỏng lan tràn trong khoang miệng, không hề để ý tới sự vùng vẫy mà dùng lực lột sạch cái quần lót che thân cuối cùng của tôi.
“Em biết, biết rõ anh là anh hai em, còn muốn tìm cho em một cô chị dâu. Đúng không?”
Nói xong, hắn hung tợn dùng đầu gối cọ cọ vào hạ thể đã bắt đầu đứng lên của tôi.
“Không phải như vậy...... Ưm......” Chết tiệt, vừa định nói lại bị hắn che miệng.
Hắn nâng thắt lưng tôi lên, đầu gối chen vào giữa hai chân, tiếp đó kéo hai chân tôi gác lên cạnh bồn tắm.
“Không được......” Tôi muốn rút chân về, dáng nằm thành hình chữ đại (大) mở rộng cơ thể trước mặt hắn thật quá mức nhục nhã, bị ánh mắt nóng rực kia nhìn đăm đăm vào nơi riêng tư, tôi thấy như tôn nghiêm của bản thân đang từng chút một bị hắn giẫm nát dưới chân.
Sức lực không biết đã biến đi đâu mất, sự quẫy đạp nhỏ nhoi đều bị hắn dễ dàng kiềm lại.
Khớp xương rõ ràng trên ngón tay hắn quét một chút sữa tắm đâm vào hậu huyệt tôi.
“Lưu Uyên...... Không được......”
Tôi tuyệt vọng giãy giụa rồi thét to, một lúc sau, âm thanh mỏng manh đến mức ngay cả chính tôi cũng không nghe rõ.
Đôi mắt của hắn rất đen lại rất sáng.
Còn tôi lại không nhìn rõ được bất kì thứ gì.
Ngón tay trong thân thể tôi dò dẫm rồi khuếch trương, cảm giác sởn gai ốc lan ra khắp người.
Sau đó, chợt có một vật thô hơn thay thế ngón tay để ở nơi ấy.
Hắn nhìn tôi một cái, phần eo mạnh mẽ dùng sức thúc vào.
“A......” Tôi hét thảm thiết một tiếng, cổ họng đau khôn kể, giọng nói đã có chút khàn khàn.
Nỗi đau đớn khi hậu huyệt bị xé rách làm cho da đầu tôi run lên, suýt chút nữa đã ngất xỉu.
“Em muốn anh......”
“Em muốn anh để ý đến em......”
“Anh có hiểu hay không......”
Hắn giống như nổi điên, con mắt biến hồng kịch liệt va chạm trong thân thể tôi.
Nỗi đau nhức bỏng rát lan ra toàn thân, đôi chân vắt lên vách bồn lạnh băng khẽ khàng run rẩy, ngón tay tôi sít sao ghì chặt vào cạnh bồn.
Cánh mũi thật chua xót, trước mắt tôi mờ mịt một mảnh.
Cậu nhóc Lưu Uyên mới đây còn theo sau tôi ngọt ngào gọi anh hai...... Khi trưởng thành lại có thể tùy tùy tiện giẫm nát tôi dưới lòng bàn chân hắn.
Cậu nhóc Lưu Uyên mới đây còn khen tôi là người anh tốt nhất trên thế giới...... Khi trưởng thành lại có thể xem nhẹ mọi lời nói của tôi.
“Anh...... Chỉ có em tốt với anh nhất, anh hiểu không......”
“Anh......”
Hắn nhẹ nhàng gọi tôi, hơi thở nóng hổi phun bên tai tôi.
Toàn thân bủn rủn vô lực, tứ chi gác lên vách bồn tắm, thân thể hoàn toàn mở ra mặc hắn đòi hỏi.
Tiếng va chạm thân thể kịch liệt khi hắn ra vào cơ thể tôi, cùng với tiếng nước vỗ vào vách bồn tắm.......
Văng vẳng bên tai giống như âm hưởng không ngừng không ngừng vang vọng, tôi cảm thấy lỗ tai mình sắp điếc rồi.
Gương mặt anh tuấn với những góc cạnh rõ ràng của hắn nhoáng lên trước mắt tôi, khi gần khi xa, vật cứng trong cơ thể vẫn còn đang hung hãn ra ra vào vào, dường như không hề có ý muốn dừng lại.
Mỗi lần hắn rút ra, hậu huyệt tôi như có dòng chất lỏng nhớp nháp tuôn chảy, bồn tắm lớn cứ xuất hiện sắc đỏ hết một lần lại một lần.
Đau đến chết lặng.
Tôi hé miệng cười.
Lưu Uyên, hiện tại cái gì tôi cũng không còn.
Đã sớm nói qua, tôi là thằng anh uất ức nhất trên thế giới.
Lời tác giả: Thường Viễn vì sao lại như vậy, mấy chương sau sẽ giải thích
Anh chàng Thường Viễn này tính tình thối nát lại nhút nhát, nên phải để em trai ác độc một chút cậu ta mới có thể tỉnh ngộ = =
Nghiêm túc mà nói, truyện này thật sự ấm áp nha, không phải sao V_V
[cont]
[2] cách gọi hoàng thái hậu hoặc thái thượng hoàng đời nhà Thanh (Trung Quốc, công nguyên 1616-1912)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.