Vai Chính Lại Muốn Cướp Kịch Bản Của Tôi

Chương 148: Đêm của Phù Thủy (6)




Dịch: Kogi
Số 02 từng nói ban đêm không nên ra ngoài.
An Minh Hối chưa bao giờ là người thích chống đối, nhưng lần này là ngoại lệ. Vì vậy tối hôm đó sau khi tắm xong, anh lấy bừa một quyển sách từ trên giá xuống rồi cầm theo ngọn đèn xách tay đã sạc đầy điện đi ra ngoài.
Lúc đi đến tầng ba, người đầu tiên phát hiện ra anh là một tù nhân đang đứng dựa vào cầu thang, trên áo người đó in số 32, gần như vừa trông thấy anh đã lập tức tỏ ra kinh ngạc: "Muộn thế này rồi cậu còn ra ngoài làm gì? Xuống tầng năm lấy đồ à?"
Vị này có vẻ là một người tính tình nóng nảy.
"Không, tôi chỉ muốn ra ngoài hóng gió thôi." An Minh Hối giơ quyển sách và ngọn đèn lên, cười thân thiện nói, "Hình như người ở đây có thói quen tổ chức hoạt động gì đó vào ban đêm? Tôi cũng muốn thử tham gia một lần để hiểu mọi người hơn."
Trong lúc nói chuyện, anh ngước mắt lên nhìn mấy người đứng rải rác ở tầng này bằng ánh mắt sâu xa - Chắc khoảng mười giây trước bầu không khí vẫn còn vô cùng căng thẳng, thậm chí có người còn cầm dao trong tay, nhưng giờ thì tất cả đều nghiêm chỉnh nhìn về phía này.
"Mẹ nó chứ cậu điên rồi hả?" Số 32 cáu kỉnh vò tóc mình, vươn tay kéo cánh tay An Minh Hối định lôi anh lên lầu, "Đừng xuống đây hóng hớt, ngoan ngoãn về ngủ đi."
"Chẳng phải trong trò chơi thì không cần ngủ sao?" An Minh Hối mặc kệ số 32 kéo mình, anh vẫn đứng bất động tại chỗ, mặc dù biểu cảm và ngữ điệu vẫn ôn hòa như cũ nhưng không hề có ý định nhượng bộ, "Số 11 nói rằng cậu ấy sẽ truyền đạt lại nguyện vọng của tôi với mọi người, vì vậy hôm nay tôi đến đây để làm quen một chút."
Bị anh chặn họng, số 32 bực dọc nói: "Chẳng có gì hay mà làm quen hết, ban đêm ra ngoài hít gió lạnh có gì vui? Muốn đọc sách thì về phòng cậu mà đọc."
"Sao lại nhất quyết muốn tôi về phòng vậy? Nhiều người ở đây thế này cơ mà, lẽ nào tôi ở lại thì sẽ xảy ra nguy hiểm gì à?"
Thấy An Minh Hối chẳng những không định về nhà mà còn cất bước đi về phía ghế dài, số 32 cảm thấy cổ họng nghẹn một búng máu, nhổ không nhổ được, nuốt không nuốt trôi, chỉ có thể chạy bước nhỏ đuổi theo nói: "Thôi được rồi, tôi đảm bảo với cậu là hôm nay sẽ không có ai mất mạng, được chưa? Giờ thì cậu về đi ngủ được rồi chứ?"
An Minh Hối không dừng bước, nhàn nhã hỏi lại: "Anh có thể thay mặt tất cả mọi người đảm bảo chuyện này không?"
"Sao không, ngày mai cậu dậy phát hiện thiếu người nào cứ đến tìm tôi bắt đền là được chứ gì?" Người này đột nhiên trở nên khó chiều thế không biết, số 32 cảm thấy tóc trên đầu mình sắp rụng hết vì sầu rồi, vậy mà người này vẫn không chịu dừng bước, chẳng hiểu sao lại ương ngạnh như vậy, "Tôi đã đảm bảo với cậu rồi mà, cậu còn đi sang bên kia làm gì? Mau về ngủ đi!"
"Nếu đã chắc chắn sẽ không có nguy hiểm, vậy vì sao tôi không thể ở lại đây?"
Tức chết đi được.
Nhìn anh thong thả ngồi xuống băng ghế, bật đèn, mở sách trang đầu tiên ra, yên lặng bắt đầu đọc sách, số 32 thực sự chỉ muốn phun một ngụm máu cho anh nhìn.
- - Trước đây người này cũng khó đối phó như thế này sao???
Số 32 không còn cách nào khác, đành phải thở dài một hơi rồi bực bội ngồi xuống bên cạnh An Minh Hối, đầu tiên hắn nhìn chằm chằm mặt anh hồi lâu, sau đó giấu đầu hở đuôi nhìn lên bầu trời ngoài mặt trăng ra không còn gì khác.
Lúc An Minh Hối đi ra vẫn còn khá sớm, sau đó lại có rất nhiều người lục tục xuất hiện, người nào ra ngoài cũng không hẹn mà cùng đổ dồn ánh mắt về phía anh, sau đó mỗi người đều ngoan ngoãn tìm một chỗ đứng đờ ra.
Đừng nói là dân bản địa, ngay cả An Minh Hối cũng cảm thấy mình giống như giáo viên chủ nhiệm trông lớp tự học buổi tối của học sinh cấp ba vậy.
- - Nhưng học sinh của anh trước đây không có ngoan ngoãn nghe lời đến mức này đâu.
Một quyển sách không đủ để xem một buổi tối, đèn tích điện cũng không chống đỡ được lâu như vậy.
Chịu đựng đến lúc An Minh Hối lật đến trang cuối cùng của quyển sách, cuối cùng số 32 cũng thở phào nhẹ nhõm định mở miệng giục anh mau về phòng. Nhưng An Minh Hối lại vô cùng thản nhiên nằm xuống băng ghế, đầu gối lên đùi số 32, nhắm mắt lại nói: "Tôi ngủ một lát nhé, khi nào trời sáng thì gọi tôi dậy, làm phiền anh rồi."
Số 32: "...Mẹ nó chứ cậu về phòng mình mà ngủ."
An Minh Hối: "Tôi muốn ngủ ở đây, không được à?"
"..."
"Thực ra tôi không buồn ngủ lắm đâu, nếu muốn nói chuyện với tôi thì cứ gọi tôi dậy bất cứ lúc nào."
"Ngủ đi nhanh lên!" Sao lại có người khó chiều thế này cơ chứ.
An Minh Hối cười khẽ một tiếng, không nói thêm câu gì chọc giận số 32 nữa, chỉ bỏ lại một câu: "Vậy thì chúc ngủ ngon."
Tối hôm đó anh thực sự qua đêm bên ngoài, thậm chí còn ngủ khá ngon nữa.
Lúc tỉnh dậy, anh vẫn đang gối đầu lên đùi số 32, chỉ là trên người có thêm chiếc áo khoác của hắn, còn anh chàng nóng tính đó chỉ mặc một chiếc áo mỏng trên người.
"Chào buổi sáng, tối qua làm phiền anh rồi." An Minh Hối vuốt mắt ngồi dậy, cởi áo khoác đắp trên người xuống trả lại số 32, nhân tiện tặng kèm một nụ cười, "Cảm ơn áo khoác của anh."
"Không có gì."
"Tôi về trước rửa mặt đây, hôm nay còn rất nhiều việc phải làm, hẹn gặp lại."
Số 32 ngồi nguyên tại chỗ nhìn anh chậm rãi đi xa, hắn mặc lại áo khoác, lại không nhịn được thở một hơi thật dài.
- - Thực ra đâu cần đưa trò chơi này cho người đó chơi chứ, kết quả cuối cùng như thế nào nhắm mắt cũng đoán được rồi.
***
Vệ sinh cá nhân xong, An Minh Hối lại ra ngoài. Theo kế hoạch hôm nay anh sẽ đi thăm số 05 và mấy vị phía sau - Thăm đến ai thì không chắc.
Lần này An Minh Hối không xuống tầng năm lấy quà gặp mặt nữa, có lẽ vì bản thân anh cũng hơi nóng lòng muốn nhanh chóng giải quyết cho xong chuyện này nên quên mất vụ quà cáp.
Chắc họ cũng không vì chuyện này mà mất vui đâu.
An Minh Hối đứng trước cửa phòng số 05, thuần thục giơ tay lên gõ cửa, vừa gõ vừa hỏi: "Quấy rầy rồi, tôi có thể vào không?"
"Vào đi."
Vào trong phòng, hình dáng số 05 cũng theo đó lọt vào tầm mắt An Minh Hối.
- - Thực sự là...dáng vẻ tương đối thê thảm.
Ánh mắt của anh dừng lại trên cố số 05, nơi đó đầy rẫy những vết thương dữ tợn không bằng phẳng, hiển nhiên không phải do vũ khí sắc nhọn tạo thành mà giống như bị xé toang ra hơn.
Hình như số 05 cũng chú ý đến ánh mắt của anh nên liền chật vật cúi thấp đầu, cố gắng che đi vết thương của mình, hai tay bị xiềng xích khóa lại cũng kịch liệt run rẩy, dường như chủ nhân của nó cảm thấy vô cùng xấu hổ vì bộ dạng này.
"Sao phải che đi chứ? Mặc dù trông hơi đáng sợ nhưng tôi cũng đâu có nhát gan đến thế." An Minh Hối vừa cười vừa tiến lại gần, anh ngồi xuống trước mặt số 05, "Xem ra những người bị nhốt trong phòng đều rất dễ bị thương, tôi đã thấy mấy vị mang theo vết thương trên người nên ít nhiều gì cũng quen rồi. Nhưng tôi vẫn muốn mạo muội hỏi một câu, chắc trên người anh không còn vết thương nào khác đâu nhỉ?"
Số 05 co người lại như phản xạ có điều kiện, nhưng khi tiếng khóa vang lên y mới nhớ ra mình không làm được động tác này, thế là thành ra giấu đầu hở đuôi.
Tất nhiên An Minh Hối cũng nhìn ra ý nghĩa của động tác ấy, anh không hỏi thêm nữa mà đứng dậy trực tiếp vén vạt áo số 05 lên.
Dù giãy dụa cách nào cũng không thể ngăn cản hành động của An Minh Hối, số 05 nức nở khẩn cầu: "Đừng nhìn..."
Nhưng hiển nhiên câu nói này cũng không có ý nghĩa gì, bởi vì An Minh Hối đã thấy những vết thương dữ tợn giăng khắp bụng y.
"..." An Minh Hối nhắm mắt lại vì không đành lòng nhìn thêm nữa, anh buông tay để vạt áo rơi xuống, ngẩng lên nhìn mặt nạ xám trắng của số 05 tựa như muốn nhìn sâu vào mắt đối phương qua tấm mặt nạ đó, "Nếu không muốn bị người khác nhìn thấy thì sao còn làm mình bị thương như vậy?"
"Xin lỗi..."
"Vì sao lại xin lỗi tôi?"
"Xin lỗi..."
"Đừng khóc, tôi không mang theo giấy." An Minh Hối giơ tay lên xoa đầu số 05 an ủi, anh khẽ thở dài, giọng nói dịu dàng đầy kiên nhẫn chỉ khiến người ta càng muốn khóc thành tiếng, "Mặc dù đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt kể từ khi tôi tiến vào trò chơi này, nhưng tôi cảm thấy anh hẳn phải là một người rất kiêu ngạo, sao lại khóc rấm rức thế này?"
"Được rồi, vui lên đi, tôi đến tìm anh để nói chuyện, không phải để làm anh buồn." An Minh Hối cong ngón tay gõ nhẹ đầu số 05, cười nói, "Dù trước đây đã xảy ra chuyện gì đi nữa thì hiện giờ cũng qua rồi, tất cả rồi sẽ ổn thôi, vui lên đi nào. À anh biết không, trước đây tôi thấy có người viết một kết cục khác cho truyện cổ tích người cá đấy. Người cá không biến thành bọt biển, hoàng tử yêu cô ấy, cuối cùng hai người sống hạnh phúc mãi mãi về sau."
"...Chúng ta cũng có thể sống bên nhau mãi mãi ư?" Số 05 hỏi, giọng nói mang theo sự mong đợi khó có thể nhận ra.
"Ơi? Anh nói gì cơ? Tôi không hiểu, dù sao tôi cũng chỉ là Phù Thủy mới tới thôi." An Minh Hối cười nói, "Mặc dù không biết anh vừa nói gì nhưng tôi nghĩ chắc chắn là có thể. Nếu anh tự tin hơn một chút nữa thì có lẽ hy vọng còn lớn hơn đấy. Chẳng phải có người nói chỉ cần chúng ta nghiêm túc cầu nguyện, thiên sứ nghe thấy sẽ thực hiện nguyện vọng của con người sao?"
Ừm...Mặc dù câu này là anh bịa ra nhưng chắc là không sao đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.