Vai Chính Lại Muốn Cướp Kịch Bản Của Tôi

Chương 151: Đêm của Phù Thủy (9)




Dịch: Kogi
Lúc đó sau khi tỉnh lại, không phải Lair không muốn thu thập những mảnh vỡ khác về nhưng bản thân cậu cũng chỉ là một bộ phận không trọn vẹn, vì vậy không thể đi gom những mảnh vỡ ở trong những thế giới khác một mình được. Vốn dĩ cậu có thể nhờ đồng sự giúp đỡ, nhưng nói thật là vừa thấy tên thần kinh nâng niu cục linh hồn kia cười phát ói rồi gọi cái gì mà “bươm bướm nhỏ” là cậu đã không muốn nhờ rồi.
Rõ ràng đó không phải lần đầu tiên đồng sự của cậu chạy vào thế giới thanh tẩy bộ phận không muốn cắt bỏ, nhưng chẳng hiểu sao sau khi lần này trở về lại trở nên ghê tởm đến thế.
Dù sao cũng chẳng phải chuyện gì to tát, Lair bèn dứt khoát tạo luôn một trò chơi khác, bắt ngẫu nhiên một vài dân bản địa từ các thế giới đến ném vào cho chơi cùng với mảnh vỡ của mình. Nếu có thể nhân tiện đánh thức đám đó dậy là tốt nhất, còn không thì cũng chẳng sao, dù gì cũng chỉ để chơi mà thôi.
Vì đặc trưng của thế giới Lair nhập vào là có nền khoa học kỹ thuật phát triển vượt trội, bản thân cậu trước khi khôi phục ý thức của nhà quản lý cũng vô cùng am hiểu lĩnh vực máy móc và trí tuệ nhân tạo, thế nên cậu lấy đó làm nền tảng, kết hợp với sự hỗ trợ của hệ thống thông minh, chỉ mất năm phút đã thiết kế xong toàn bộ giao diện nhiệm vụ và thuyết minh.
“Kịch bản” mà An Minh Hối nhận được ở mỗi thế giới thực ra đều là quỹ đạo cuộc đời mà Lair dùng hệ thống thông minh phân tích tính toán ra, thân phận ở mỗi thế giới cũng đều là tự động hình thành, sau đó cậu chọn thời điểm thích hợp nhét anh vào là được. Ở thế giới đầu tiên, sở dĩ anh nhận được kịch bản hoàn chỉnh đến vậy là vì trước anh đã có người khác bị Lair bắt tới thử qua rồi, sau khi người đó thất bại và chết Lair liền lùi thời gian của thế giới về thời điểm ban đầu, sau đó coi ký ức và cuộc đời người đó là giáo trình mẫu nhét cho người thực hiện nhiệm vụ tiếp theo.
Kể đến đây, An Minh Hối hỏi vì sao nhất định phải chọn người kia.
“Vì theo tính toán của hệ thống thông minh, quỹ đạo hành động của người kia có tỷ lệ thành công cao nhất trong số tất cả những người thực hiện nhiệm vụ, hình như là gần 5%.” Lair giơ tay lên vò đầu làm tóc tai rối bù lên, “Ban đầu em cũng không trông chờ rằng có ai đó đánh thức được mấy tên kia đâu, ai biết lại đụng trúng anh chứ…” Không những đánh thức mà còn làm tất cả phát điên, thành ra lần nào nhặt mảnh vỡ về cậu cũng phải đánh nhau với bản thân một trận.
Ở mấy thế giới đầu, Lair vẫn chưa đánh giá cao người thực hiện nhiệm vụ liên tục phá vỡ kỷ lục này, mãi đến khi mảnh vỡ thích người này càng ngày càng nhiều, mà bản thân cậu cũng chịu ảnh hưởng mà các mảnh vỡ đem lại càng ngày càng lớn, cậu mới dần dần cảm thấy con người này hình như hơi nguy hiểm, vì vậy cậu mới bắt đầu dùng thân phận nhà phát triển xuất hiện, dùng đủ mọi cách cố gắng ngăn An Minh Hối tiếp tục.
Lair cũng cảm thấy bản thân rất nực cười, lúc đó cậu giống như đang cố chứng minh gì đó với chính mình vậy, cứ dù.ng đủ mọi cách từ uy hiếp cho đến dụ dỗ hòng lay động người này, thậm chí còn muốn An Minh Hối tự tay gi.ết ch.ết mảnh vỡ của chính mình để chứng tỏ “thích” của người này cũng chỉ đến thế mà thôi, không cần thiết phải để bụng, nhưng hiển nhiên cậu đã thất bại.
Sau khi thất bại cậu càng nôn nóng sợ hãi, cảm giác này giống như dã thú đột nhiên bị nhốt vào lồng sắt, bất kể cậu uy hiếp đe dọa thế nào, người này cũng vẫn giữ dáng vẻ điềm tĩnh ung dung không mảy may lay động.
Sau đó nữa thì cậu bỏ cuộc, cậu buộc phải chấp nhận sự thật rằng mình đã rơi vào tay người này rồi, đồng thời cũng cảm thấy phiền muộn vì một chuyện khác: Những mảnh vỡ khác đều được ở chung với anh trong thế giới riêng, vì sao mình thì không được?
Nhưng một khi cậu quay về thế giới kia của mình – cũng có nghĩa là trước khi cậu khôi phục ký ức, cậu sẽ bị mất quyền kiểm soát, những mảnh vỡ tạm thời bị áp chế sẽ có địa vị tương đương với cậu, đến lúc đó dù cậu muốn cho An Minh Hối cơ hội hối hận đi nữa mấy tên điên kia cũng không đồng ý – Bọn họ còn ước gì có thể nuốt chửng người này vào bụng, mặc dù cậu cũng có khát khao tương tự nhưng ít nhất vẫn tạm thời nhịn được.
Vì vậy cuối cùng cậu hỏi lại An Minh Hối một lần nữa xem anh có thực sự sẵn lòng tiếp tục hay không, có thực sự đồng ý từ bỏ cơ hội chấm dứt mọi chuyện để trở về cuộc sống vốn có trước kia hay không.
Câu trả lời cậu nhận được quả nhiên nằm trong suy đoán, đúng như phong cách của An Minh Hối.
“Em thừa nhận là ban đầu em không tốt, em nghĩ nếu anh chết ở thời điểm đó thì có thể k.ích thích họ Chu kia, hơn nữa nhìn hai người suốt ngày anh anh em em với nhau cũng hơi bị bực mình, vì vậy tiện tay nhập một chuỗi câu lệnh cho anh out khỏi thế giới thứ nhất luôn. Nhưng mà chẳng phải lần nào em cũng giúp anh ngăn cảm giác đau sao? Em cũng không muốn gây khó dễ cho anh thật…” Vì biết chuyện mình làm không tốt đẹp gì nên khi nói chuyện giọng nói của Lair thể hiện rõ sự chột dạ, “Với cả giai đoạn sau em đã không định cho anh chết nữa rồi, là mấy mảnh vỡ trước cảm thấy không công bằng nên muốn những người sau cũng phải khó chịu cho bằng được, món nợ này anh phải tìm họ mà đòi. Em nghĩ có thể kết thúc nhiệm vụ của anh tại đây rồi đó, nếu không thì muốn tìm từng mảnh vỡ về chắc anh phải chạy qua một trăm thế giới mất.”
Nghe đến đây, An Minh Hối cảm thấy vừa bất lực vừa buồn cười: “Vì lý do này nên tự mình đối nghịch với mình sao? Lẽ nào nhìn dáng vẻ thương tâm của chính mình các em sẽ thấy vui? Mà không phải nhiệm vụ của anh nói nếu nhân vật chính chết thì cả thế giới sẽ biến mất theo à? Những thế giới kia hiện giờ thế nào rồi?”
“Em nói sẽ biến mất là bởi vì cho dù chỉ là mảnh vỡ nhưng nếu cơ thể chết trong thế giới đó, năng lượng tràn ra ngoài cũng có thể khiến thế giới yếu ớt đó sụp đổ. Anh đừng nhìn em như thế, lần nào em cũng thu hồi năng lượng họ tràn ra về, những thế giới anh từng sống vẫn ổn lắm.”
“Còn gì chưa kể không? À, còn trò chơi này, trước đó em cũng nói rồi, những mảnh vỡ hiện đang phân tán nhìn thì không có gì kỳ lạ nhưng thực ra em không hề có thứ gọi là tính cách.” Nhắc đến chuyện này, Lair vô thức quay mặt đi chỗ khác, cậu không muốn nhìn thẳng vào mắt anh, “Hơn nữa trải qua bao nhiêu nhiệm vụ như vậy rồi mà em vẫn chưa biết rốt cuộc anh thích kiểu tính cách nào nên mới kéo anh vào đây, anh thích loại nào thì chọn đi, không thích loại nào thì trừ ra, chẳng phải em cho anh hai món đạo cụ sao?
Lair nhắc An Minh Hối mới nhớ, anh lấy bông hoa và con dao mình bỏ quên ra, tay trái cầm hoa, tay phải cầm dao, cười tủm tỉm hỏi: “Vậy nghĩa là nếu ban đầu em không yêu anh, gần như chắc chắn là nhiệm vụ của anh sẽ thất bại, sau đó anh sẽ chết phải không?”
Lair nhắm mắt, không trực tiếp trả lời câu hỏi này mà chỉ khẽ nói: “Việc kéo anh vào những nhiệm vụ đó quả thực là trách nhiệm của em…”
Thế nhưng cậu không hối hận chút nào, dù biết rằng có thể sẽ khiến anh không vui, cậu vẫn không thể không thừa nhận rằng nếu được chọn lại lần nữa, cậu vẫn sẽ kéo An Minh Hối vào đây.
Anh cất bông hoa kia đi, trong tay chỉ còn lại dao găm, vừa bước lại gần vừa nghiêm mặt nói: “Em tự ý đảo lộn cuộc sống của anh như vậy, tất nhiên là anh sẽ giận.”
Lair định nói gì đó nhưng lại cảm thấy không có gì để nói cả, đúng lúc này cậu thấy An Minh Hối tiến tới giơ dao dăm trong tay lên, đồng tử cậu co lại, vô thức nhắm chặt mắt vì không muốn nhìn thấy chuyện xảy ra tiếp theo.
Thấy trò đùa của mình thành công, An Minh Hối không nhịn được mà bật cười, sau đó dùng dao găm cắt đứt xiềng xích trên tay Lair – Đúng là sắc thật, kể cả dùng để chém sợi xích thô như thế cũng không tốn nhiều sức.
Nghe thấy tiếng xiềng xích bị chém đứt, Lair mở mắt, vừa hay chạm phải ánh mắt tràn ngập ý cười của An Minh Hối.
“…Chà, hình như anh đùa hơi quá nhỉ?” Thấy đôi mắt ươn ướt của Lair hiện rõ vẻ hoang mang, viền mắt cũng hơi đỏ, An Minh Hối ngại ngùng cắt dây xích bên tay còn lại, sau đó bỏ dao găm sang một bên, dùng ngón cái lau nước mắt của Lair: “Sao mà dễ khóc thế? Đúng là anh có hơi giận, nhưng còn chưa đến mức ra tay ác như vậy đâu.”
“Được rồi, đừng sợ nữa, quen biết nhau lâu như vậy, rốt cuộc anh có phải kiểu người như em lo không em còn chưa rõ hay sao?”
Tất nhiên là Lair hiểu, cậu biết tính An Minh Hối thế nào, cậu gần như dám chắc anh sẽ không sử dụng “thuốc độc”. Nhưng mà cậu vẫn thấp thỏm lo sợ, bởi vì anh quá tốt, tốt đến nỗi cậu không dám tin trên đời này thực sự có người tốt như vậy sinh ra và tồn tại.
Cậu không xứng với sự tồn tại hoàn hảo ấy, ngay cả kẻ hợp thành từ ác niệm như cậu, vừa tham lam vừa ích kỷ thành tính cũng không dám mơ tưởng mình chiếm hữu được người này.
“Em nói em không có nhân cách của riêng mình nhưng anh không tin.” An Minh Hối mỉm cười, chậm rãi nói, “Nếu ngay cả nhân cách cũng không có thì em sẽ không cảm thấy buồn chán, cũng không làm quen với anh chỉ để giết thời gian.”
“Hơn nữa nếu như không có nhân cách, sao em có thể thích anh được? Có phải anh chưa từng nói với em làm thế nào mà lần nào anh cũng nhận ra em không?”
An Minh Hối vẫn vừa cười vừa nói, câu nào câu nấy cũng đều lấp đầy cõi lòng Lair: “Bởi vì mỗi lần đến một thế giới mới đều có một người đối xử với anh rất tốt, thỉnh thoảng hơi hung dữ nhưng dù hung dữ đến mấy cũng chưa bao giờ thực sự động tay động chân với anh. Mà ánh mắt người này nhìn anh luôn giống như đang nhìn báu vật bản thân trân trọng nhất, hình như chính bản thân người đó cũng không biết mình nhìn người lần đầu tiên gặp mặt như nhìn người yêu ấy.”
“Khi anh không chắc rốt cuộc có phải em không, anh sẽ cố tình nói gì đó chọc em giận, sau đó xem khi em giận liệu có cư xử thô bạo với anh không, rồi lại tiếp tục đưa ra thỉnh cầu vô lý gì đó để xem em có đồng ý không nữa.”
“Mặc dù anh cũng cảm thấy em đúng là một tên nhóc xấu xa, nhưng em đã thích anh đến vậy rồi, sau này cũng không phải không thể lấy công chuộc tội, có phải không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.