Hôm khảo hạch Thiên Tiếu đã công bố rằng mình sẽ mở một gian hàng nấu nướng, chiêu đãi miễn phí học sinh năm nhất. Đã nói ra trước mặt nhiều người như vậy thì phải làm cho bằng được, mấy ngày hôm nay Họa Thiên Hậu bôn ba khắp nơi thu thập đủ các loại nguyên liệu khác nhau cho hắn.
Nếu chế biến nhiều món khác nhau thì rất mất công, Thiên Tiếu suy nghĩ ra một cách vẹn toàn hơn. Mỗi ngày chế biến một món khác nhau, chế biến một lần với số lượng lớn, như thế có thể phục vụ nhiều người lại không quá mức phức tạp.
Thiên Tiếu đã phải tính toán rất kỹ xem những món nào phù hợp, món nấu ra trước tiên phải dễ ăn no, để tránh một người dùng quá nhiều, có tác dụng tăng tu vi một cách tương đối. Nói là nấu miễn phí nhưng cũng phải có tâm một chút, món nấu ra đương nhiên phải đẹp mắt, thế nên phải là một món dễ trang trí với số lượng lớn.
Số người dùng có thể lên tới hơn mười vạn, thế nên một mình hắn thì có làm với tốc độ siêu tốc cũng vô ích. Chính thì thế hắn đã yêu cầu sự giúp đỡ của một vài người, bọn họ có thể giúp hắn sơ chế cơ bản, đồng thời trang trí món ăn giúp hắn. Như thế dù cho có mất công sức nhưng lại đỡ tốn rất nhiều thời gian.
Ban đầu hắn còn tính mượn quảng trường của học viện để có thể bày bàn ra chiêu đãi mọi người, khi đó sẽ chỉ cần chế biến một lượng đồ ăn nhất định. Không cần phải lo có người ăn nhiều hơn bình thường, có điều Hồ Thái viện trưởng đã không đồng ý. Lý do đơn giản bởi vì ngoài năm nhất thì năm hai, năm ba, năm tư cũng tổ chức lễ hội, bọn họ cần có địa phương để làm.
Lúc này Thiên Tiếu mới nhớ tới Thiên Hồn học viện có bốn năm học lần, trước đó ngoài mấy học trưởng phụ trách thủ vệ thì hắn chưa từng thấy bất cứ người nào của các năm trên. Tìm hiểu thì mới biết Thiên Hồn học viện quá rộng, các khối trên lại thực chiến vô cùng nhiều, chính vì thế cần diện tích rộng hơn năm nhất rất nhiều.
Năm nhất ở cách các năm còn lại tới tận một cánh rừng, chính vì thế hiện tại không gặp nhau là chuyện hết sức bình thường. Bọn họ cũng phải đi làm nhiệm vụ rất nhiều, hiếm khi ở trong học viện, càng ít khi ghé tới Nguyệt Thần Thành. Những người sắp tốt nghiệp thì mỗi phút, mỗi giây của bọn họ đều vô cùng quý giá.
Hồ Thái nhân cơ hội này cũng giải thích một số chuyện cho Thiên Tiếu, đầu tiên chính là lý do tại sao học sinh năm trên lại liều mạng như thế. Lý do thì bởi vì chỉ cần tu vi đạt được Siêu Phàm trở lên, tích lũy đủ điểm cống hiến, hiện tại thì có thêm điểm Quân Công. Hoàn thành một nhiệm vụ cấp độ cao nhất của học viện sẽ có cơ hội được Thiên Hồn học viện ở Thượng cấp vi diện tuyển thẳng vào.
Những chuyện lần đầu nghe khiến cho Thiên Tiếu vô cùng hứng thú, kết quả là ở lại nói chuyện cả một buổi chiều với Hồ Thái. Từ đó mọi chuyện hắn cần biết gần như đều biết hết, năm nhất hắn đang học có vẻ căng thẳng nhưng thực chất lại chẳng là gì so với năm trên.
Trước kia học viện tuyển người rất khó, bởi Quỷ Thần Chiến chưa diễn ra thì mấy người lại đi vào nơi học tập mệt mỏi như thế này. Thường thì chỉ có những người cực kỳ ưa thích chiến đấu hoặc những nhân tài đã được chứng nhận thực lực ở các chi nhánh khác tu hội về đây.
Hồ Thái cho Thiên Tiếu biết rằng những người được tuyển từ chi nhánh khác của Thiên Hồn học viện thường rất ít nổi danh, cũng có một số ít ngoại lệ nếu họ tới thì các thế lực khác. Thiên Tiếu có nhớ, hình như người của Nguyệt Thần Cung thì từ năm hai trở đi, nếu có thành tích đủ tốt sẽ chuyển sang Thiên Hồn học viện để tu luyện.
Tuy nhiên không nổi danh nhưng bọn họ thường giữ thứ hạng rất cao trên chiến đấu bảng, tức là thiên phú chưa chắc xếp cao, nhưng khả năng chiến đấu luôn xếp ở hàng đầu. Với lại bọn họ hầu như ai cũng đã Siêu Thoát Cảnh rồi, bởi vì không đạt Hồn Thần thì sẽ không chuyện từ chi nhánh khác qua đây làm gì cho mất công.
Năm nay thì tình hình có chút đặc biệt, mười vạn người có mặt, hầu như đều là những người xóa đi tu vi luyện lại nên mới có Hồn Hoàng và Hồn Tướng ở trong học viện. Bọn họ tu vi đều tăng rất nhanh chóng, thế nên có thể trong vòng vài năm với đủ các loại cơ duyên có thể đuổi kịp những người khóa trên.
Với lại những người khóa trên đều không phải dạng tầm thường, nếu nghĩ bọn họ chỉ là những kẻ bình thường thì nhầm to. Thực ra Diệt Thiên Thần Quân sáng tạo ra Thiên Hồn học viện liền vô cùng quan tâm tới nó. Các vũ trụ nằm dưới quyền quản lý đều có Thiên Hồn học viện, những người học năm hai thực chất chính là thiên tài hàng đầu đến từ Thiên Hồn học viện của vũ trụ khác.
Hồ Thái vô cùng tự tin nếu bọn họ ở lại thế giới của mình, nhất định sẽ nằm trong mười cái siêu cấp thiên tài được Quỷ Thần Chiến chọn lựa. Với lại Thiên Tiếu còn biết được một bí mật kinh thiên động địa, hóa ra những thiên tài đang học ở năm hai, nếu không xuất thân từ Vạn Hỏa Giới sẽ tàng hình khỏi Thiên Địa Bảng.
Có một danh sách thực tế, chỉ có cao tầng của Thiên Hồn Học Viện và Sáng Thế Thần Điện có thể thấy được rõ ràng. Lúc này Thiên Tiếu đã tự tìm ra lời giải cho một số câu hỏi của mình, ví dụ như tại sao trong Thiên Hồn Học Viện lại có những lão sư tinh thông Ma Pháp, Đấu Khí, Vũ Đạo. Câu trả lời có vẻ đơn giản, họ hoàn toàn không phải người của Vạn Hỏa Giới.
Hắn để ý có một số người còn không có Khí Hồn, chứng tỏ bọn họ đã đi qua Vạn Hỏa Giới quá trễ, tuổi tác trên 25 thì không thể hình thành Khí Hồn được nữa.
Thiên Tiếu suy nghĩ một chút rồi hỏi:
“Với sức chiến đấu của ta hiện tại nếu đấu với học sinh năm hai thì khả năng chiến thắng có cao không, ngài trực tiếp dạy dỗ bọn họ thì thử tính toán xem.”
Hồ Thái nhếch mép:
“Tiểu tử ngươi còn chưa thể hiện ra hết thực lực, ta làm sao so sánh được, tuy nhiên thực lực có cam gấp mười lần thì cũng chỉ ngang với những người thuộc năm hai. Càng đừng mong so được với năm ba và năm tư.”
Hóa ra Băng Mị bị ảo tưởng, nàng đã từng gặp qua mấy sư tỷ năm ba, nhờ họ mà biết được tỷ lệ được tổ chức lễ hội của năm nhất rất thấp. Hắn hỏi nàng thấy thực lực của bọn họ thế nào, nàng lại bảo bình thường, sức chiến đấu cao như thế còn không đánh giá cao. Nhưng nghĩ lại thì cũng có thể do bọn họ che giấu quá tốt, ngụy trang bản thân bình thường đến mức Băng Mị nhạy cảm như vậy cũng không nhận ra.
Hồ Thái vỗ vai của Thiên Tiếu cười nói:
“Thiên phú của ngươi không tệ một chút nào, ta nói cho ngươi biết, ở năm trên có vài cô bé không thua gì bạn gái ngươi. Có người còn ngang với cả cô bé Băng Mị, một lão sư chưa có chồng nhan sắc ngang với cả Vũ Thuyền Quyên. Ngươi chưa thấy biểu cảm của Vũ Thuyền Quyên khi nhìn thấy người kia đâu, muốn bao nhiêu buồn cười liền có bấy nhiêu buồn cười.”
Thiên Tiếu đột nhiên hỏi:
“Thế người hạng nhất bảng xếp hạng mỹ nữ có phải Mộ Khuynh Thành hay không?”
Hồ Thái lắc đầu, suy nghĩ một chút rồi nói:
“Không phải, Mộ Khuynh Thành là người cùng thời với ta, khoảng hơn hai mươi thì nàng ta đã chết rồi làm sao lại đứng đầu được.”
Thiên Tiếu nhìn Hồ Thái rồi nói:
“Ngài lấy cái gì thực tế ra để giúp có động lực, nói ra rằng có mỹ nữ xinh đẹp, ngài nghĩ ta là một người đam mê nữ sắc hay sao.”
Hắn có chút bất lực, hết Mộ Dung Gia Hân rồi đến Hồ Thái, mọi người thực sự đã hiểu lầm hắn mất rồi. Có điều nhiều kẻ mạnh như vậy khiến hắn rất mong chờ, đám người hiện tại không còn quá nhiều người hắn có thể học hỏi nữa. Cần phải có kẻ mạnh hơn để hắn có thể tiếp tục tiền bộ.
Kết thúc trò chuyện thì cũng đã gần tối, khi hắn trở về thì thấy mấy cô gái đang loay hoay xử lý yêu thú. Cảm giác mãn nguyện lại xuất hiện, hắn lao vào giúp đỡ các nàng, một lúc sau cả khoảng sân đều đầy ắp tiếng cười.