Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1022: Hồng nhan bạc mệnh (1)




Vũ Văn Cao đã nói không ra lời, chỉ có thể lẳng lặng nghe "Đường Kiếp" tự thuật.
- Sau khi hấp thu lực lượng kỳ dị trên người của các ngươi, ta liền có thể mang chúng hợp hai làm một, trùng kích Cửu Thiên Võ Đế, cho tới bây giờ nó là cảnh giới ta chưa từng tưởng tượng qua, vậy mà dễ như trở bàn tay, những thứ này là của ta, là ta nên được, chúng là đám biến thái các ngươi đền bù cho ta.
Sắc mặt "Đường Kiếp" càng ngày càng điên cuồng, càng nói càng kích động, nói:
- Ta vốn chỉ là thiếu niên quý tộc, chỉ muốn kế thừa một phần di sản quý tộc, lại bị cừu nhân ép tới tuyệt lộ, thời điểm ta đạt được Tử Thần Lệnh, ta cho rằng mình đã nhìn thấy hy vọng, thời điểm ta mang theo hy vọng báo thù tìm tới các ngươi, ai biết dĩ nhiên là đi vào địa ngục, triệt để hủy đi, hủy tiết tháo của ta, hủy cả đời của ta...
- Ngươi, ngươi là...
Dường như Vũ Văn Cao đã biết người này là ai, âm thanh run rẩy.
"Đường Kiếp" tiếp tục nói:
- Đám biến thái các ngươi tự cho rằng nó là chuyện rất thoải mái, nhưng trong mắt người bình thường chúng ta thì đó là địa ngục chân chính, chỉ là sống tạm bợ qua ngày, rốt cục hết khổ, ta cũng mang môn kỳ công biến thái của các ngươi luyện thành, không chỉ có đạt được toàn bộ lực lượng của ca ngươi, còn triệt để khống chế Tử Thần Cung, ta nhận hết lăng nhục từ Tử Thần Cung, cả đời này ta sẽ không quên, đây là ác mộng của đời ta, ta hận các ngươi, càng hận cừu nhân của ta, nhưng nếu không có hắn, ta cũng không rơi vào cảnh này, ta đã mang ca ca của ngươi còn sống bâm nát ra, để cho hắn nhìn thấy từng phần cơ thể bị chó hoang xơi tái đi. Không cần sợ, tiếp theo sẽ tới phiên ngươi.
- Sau khi lấy được lực lượng của ngươi, kết hợp với lực lượng của ca ca ngươi, đây mới là nguyên vẹn, mới có thể giúp ta trùng kích cảnh giới cao hơn -- Cửu Thiên Võ Đế!
Tâm tình "Đường Kiếp" dần dần bình tĩnh lại, hấp thu gần tới cuối cùng, hắn lạnh lùng nói:
- Tuy thuật biến hóa mô phỏng này có sơ hở, nhưng nếu không phải bản tính đám biến thái các ngươi nhìn thấy nam nhân thì mất đi cảnh giác, ta làm sao dễ dàng đắc thủ như vậy.
Sắc mặt của hắn chậm rãi biến hóa, khôi phục bộ dáng tuấn tú, lạnh giọng nói:
- Chờ khi ngươi chết đi, ta sẽ tiếp tục giết người, là giết đại cừu nhân đẩy ta vào cảnh vạn kiếp bất phục này, Lý --- Vân --- Tiêu!
Sau khi triệt để khôi phục dung nhan, bộ dáng còn tốt hơn Đường Kiếp vài phần, cũng mang theo nét xinh đẹp của nữ tử, trong đôi mắt lại mang theo sát khí lạnh như băng.
Lý Vân Tiêu cũng ngây người, người trước mắt chính là Lý Dật đã mất tích nhiều năm.
Trong lòng của hắn đột nhiên sinh ra bi thương thay cho Lý Dật, tuy Lý Dật là tiểu nhân hèn hạ, nhưng ít ra cũng là đàn ông chân chính, tại Thiên Thủy quốc càng là nhân kiệt, không ngờ rơi vào kết cục bi thảm này. Đúng như lời hắn nói, đây là địa ngục chân chính.
Lý Vân Tiêu đổ mồ hôi, thật không biết hắn làm sao sống tới bây giờ.
Phanh!
Lực lượng của Vũ Văn Cao bị hút sạch, thi thể khô quắt rơi xuống đất.
Lý Dật thở sâu, trong mắt mang theo tinh quang, nhịn không được muốn cất tiếng cười to, nói:
- Ông trời thật là bất công, lại mang lực lượng cường đại như thế ban cho hai tên biến thái, cần phải hợp hai làm một mới được, thật cường đại, chưa bao giờ ta cảm thấy lực lượng cường đại như thế.
Ánh mắt phẫn hận của hắn nhìn qua Vũ Văn Cao, lạnh lùng nói:
- Ngươi cho rằng chết thì không có chuyện gì sao?
Hắn đang định tiến lên hành hạ thi thể, đột nhiên trong ánh mắt hàn khí lóe lên, hừ lạnh nói:
- Thậm chí có người đến, xem như ngươi gặp may!
Oanh!
Cánh cửa căn phòng bị nghiền nát, hóa thành tro bụi bay tứ tung, mấy tên võ giả xông tới. Người cầm đầu chính là Đường Kiếp cùng Lê, sau lưng còn có bốn tên cường giả Võ Đế.
Thì ra Lê ở cửa vào phong ấn cảm thấy khí tức của Vũ Văn Cao đột nhiên biến mất, hắn kinh hãi đã bất chấp bảo hộ cửa vào phong ấn, lưu lại một mình Vũ ở đó, nàng vội vàng chạy đến. mà nhìn thấy Đường Kiếp nói chuyện với bốn gã Võ Đế, bây giờ nhìn thấy một Đường Kiếp khác đã tiến vào, biết việc lớn không tốt, mấy người liền vội vàng xông tới.
Lê nhìn qua thi thể Vũ Văn Cao trên đất, cảm thấy chóng mặt.
Oanh!
Lý Dật không nói hai lời, lập tức chấn vỡ vách tường, thân thể lao ra ngoài.
- Bắt lấy hắn!
Đường Kiếp vừa thấy Lý Dật muốn chạy trốn, càng giận tím mặt. Hắn hôm nay liên tiếp không thuận, vốn thiếu yêu tinh, sau đó Lý Vân Tiêu cướp lấy tinh nguyên Vạn Cổ Trường Thanh Thụ, hiện tại còn bị một tên tiểu bối giết Vũ Văn Cao, hắn tức giận sắp nổ tung lên.
Bốn gã Võ Đế lao ra, Đường Kiếp cũng lập tức lao ra. Lê ở lại kiểm tra thi thể Vũ Văn Cao, xác thực đã chết không thể chết lại, lập tức kinh ngạc đứng đó, thất thần nói:
- Làm thế nào cho phải, lực lượng mẫu khí mất đi, làm sao bàn giao với Thương đại nhân đây...
Nàng cúi người xuống, cẩn thận kiểm tra lần nữa, cau mày nói:
- Xem bộ dáng này hình như là bị rút sạch lực lượng mà chết, nếu là như thế, trên thân kẻ vừa rồi có lực lượng mẫu khí!
Lê nghĩ vậy, lập tức chạy ra ngoài.
Sau khi tất cả mọi người biến mất, Lý Vân Tiêu mới đi ra khỏi nơi ẩn nấp, nhìn thi thể trên mặt đất, thở dài, nói:
- Cũng xem như quen biết một hồi, hỏa táng giúp ngươi vậy, để tránh bị người ta chà đạp.
Hắn giơ tay lên, hỏa diễm bay ra thiêu đốt thi thể.
Sau đó hắn hơi cảm giác phương hướng, liền chạy ra bên ngoài.
Động tĩnh lớn nhất cả không gian thuộc về Hác Liên Thiếu Hoàng bị Chử trưởng lão truy đuổi, hai người thực lực kém quá lớn, Hác Liên Thiếu Hoàng bị bức bách phải chạy thục mạng, dù vậy, cũng cực kỳ nguy hiểm.
- Này, lão đầu, không đánh không được sao?
- Hừ, hiện tại cầu xin tha thứ, muộn rồi!
- Cầu xin tha thứ? Ai cầu xin tha thứ? Ta chỉ nói không đánh, mọi người ở chung hòa thuận!
Chử trưởng lão sao để ý tới hắn, dốc sức liều mạng đuổi theo, nội tâm của hắn càng buồn rầu, đối phương một lòng chạy trốn, hắn không thể làm gì.
- Dừng tay!
Đột nhiên một giọng nói vang lên, Lý Vân Tiêu xuất hiện trước mặt Chử trưởng lão, khẽ cười nói:
- Lão đầu, người ngươi thủ hộ đã chết, còn có tâm tư chơi trốn tìm sao? Quả nhiên là tâm lý tốt, bội phục!
- Vân thiếu!
Hác Liên Thiếu Hoàng vừa thấy Lý Vân Tiêu, đặc biệt là nhìn thấy tinh quang trong mắt đối phương, đã biết rõ nhiệm vụ đã hoàn thành, vội vàng trở lại bên cạnh hắn, kêu lên:
- Lão nhân này quá ác, chiêu chiêu muốn giết ta ah, Vân thiếu ngươi nên dạy ta thêm vài chiêu, nếu không đã chết là nhỏ, ném mặt mũi của ngươi là lớn.
- Cái gì? Vũ Văn Cao chết rồi?
Chử trưởng lão chấn động, tức giận nói:
- Là ngươi giết?
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Ta chỉ là Võ Hoàng, làm sao có thể giết được Vũ Văn Cao, hung thủ đang bị mọi người truy đuổi đấy, ngươi còn không mau đi hỗ trợ?
- Muốn giúp đỡ cũng phải bắt ngươi trước đã.
Chử trưởng lão tức giận nói:
- Hai người các ngươi mơ tưởng thoát ly quan hệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.