Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1154: Nhiệm vụ (2)




Lý Dật hướng tới hai món đồ trên mặt đất bắt lấy một phát, liền rơi vào trong tay mình, bỗng nhiên con ngươi cả kinh, thanh huyền khí bảo kiếm này mặt trên phát ra hàn ý âm sâm khiến hắn không khỏi lông tóc dựng ngược, dĩ nhiên là cửu giai chi vật.
Mà ngọc giản ghi chép công pháp, dùng thần thức tìm tòi, càng lộ ra vẻ hoảng sợ, khuôn mặt chấn động, hắn ngẩng đầu lên, không ngờ phát hiện Tiểu Bát đã không thấy đâu.
Đại điện Tử Thần Cung trở nên vắng vẻ, nếu không phải vật trong tay còn đó, hắn cũng sẽ cho rằng tất cả đều là ảo giác.
Trong tay Lý Dật nắm thanh huyền khí, và công pháp yếu quyết, vẻ mặt âm trầm ở trên đại điện đi qua đi lại, không ngừng suy nghĩ, lẩm bẩm:
– Từ công pháp yếu quyết này xem lên, người này nhất định là đối với quá khứ của ta có hiểu biết. Hơn nữa có thể lấy ra Huyền Băng Yếu Quyết của Bắc Minh thế gia, thực lực cao đã khó có thể tưởng tượng. Hơn nữa trụ sở của Tử Thần Cung cũng là chuyện cực kỳ bí mật, người thường căn bản vô pháp biết được, lấy thực lực của Vũ Văn biến thái đảm nhiệm cung chủ, thật có chút không đủ. Chẳng lẽ hắn nói dĩ nhiên là sự thực, chủ nhân chân chính của Tử Thần Cung này đích thực là kẻ gọi là khôi thủ kia?
Lý Dật có chút táo bạo đứng lên, hô hấp cũng biến thành nặng nề, lẩm bẩm:
– Mặc kệ đi, nếu ta đối với bọn họ còn có tác dụng, cũng sẽ không hạ thủ đối với ta. Huống hồ nhiệm vụ giết Lý Vân Tiêu, hoàn toàn hợp bản ý của ta, có bọn họ ở sau lưng chống đỡ, không chỉ có xác suất giết được Lý Vân Tiêu tăng lớn, hơn nữa cũng không cần hoàn toàn trông cậy vào yêu tộc và Tứ Cực Môn, cứ như vậy, khi đối mặt với bọn hắn, ta cũng có lá bài tẩy của mình, đích thật là chuyện thật tốt, khôi thủ a khôi thủ, chờ đợi ta quật khởi, sau đó sẽ tới xem một chút chân diện mục coi ngươi rốt cuộc là ai!
Trong ánh mắt của hắn bắn tới đạo đạo tinh mang, thoáng cái hào khí ngất trời.
Phía ngoài Tử Thần Cung mọi người chờ đợi đã lâu, hắn ra lệnh một tiếng, lập tức tuyên mọi người tiến điện.
Biển mây chi đoan, Lam Tuyết Thánh Thành.
Bỗng nhiên một tiếng gầm lên từ bên trong đại điện vang dội, trên mặt Công Dương Chính Kỳ tức giận bắt đầu khởi động, lạnh lùng nói:
– Đoan Mộc Hữu Ngọc dĩ nhiên trực tiếp từ đường nhỏ khác trong hư không thông đạo, kéo dài đi qua, quả nhiên là khinh người quá đáng đám phong hào Vũ Đế này không có một ai là đáng tin.
Đám người phía dưới đều im lặng không nói, đám không dám tiếp lời
Viên Cao Hàn đứng hàng phía dưới, sắc mặt cũng là dị thường xấu xí, mở miệng nói:
– Thực sự là thời buổi rối loạn, sự cố liên tiếp phát sinh.
Tin tức vừa mới truyền đến, bên trong vực ngoại tinh không, tinh quang hồn thể của hắn đã thất tung, hơn nữa Thái Cổ Cương Phong đã thổi vô số năm tháng cũng không thấy đâu, đồng thời xuất hiện các loại vết tích tranh đấu, lúc này đang tăng cường số nhân thủ chạy tới điều tra.
Sắc mặt Công Dương Chính Kỳ thoáng hòa hoãn xuống, ngưng thanh nói:
– Viên Cao Hàn, ngươi yên tâm. Truy tra hồn thể của ngươi thất tung tất nhiên là đại sự hàng đầu. Cường giả có thể đến vực ngoại tinh không, tuyệt đối bất phàm a. Theo ta được biết, ngoại trừ Thánh Vực ra, còn thật không biết nơi đó có đường đi tới tinh không.
Ty tình báo chánh cục trường Bạch Lăng Nguyệt nói:
– Nhóm thứ hai phái đi Đông Vực chấp pháp sử cũng hoàn toàn mất đi tin tức, tựa hồ có chuyện cực không tầm thường phát sinh.
Công Dương Chính Kỳ ngạc nhiên nói:
– Việc của vực ngoại tinh không và thương minh đã đủ không tầm thường Thánh Vực nào có nhiều tinh lực như vậy đồng thời quản lý nhiều như thế, lập tức đưa tin Hồng Nguyệt thành, việc của Đông Vực để cho bọn họ đi thăm dò, cần phải cho ta một kết quả. Bên phía Tiêu Hải Dụ có tin tức gì không?
Bạch Lăng Nguyệt nói:
– Vừa mới không lâu sau truyền lại tin tức, nói người tại tổng bộ Tứ Cực Môn đã đi lầu trống, Tiêu Hải Dụ đang chạy về Vạn Bảo Lâu tổng bộ, nội bộ thương minh tựa hồ cũng đang khẩn cấp ứng đối biến cố.
– Nga? Đều đã chạy? Quả nhiên là làm chuyện xấu hổ.
Trong mắt Công Dương Chính Kỳ hàn quang chớp động, nói:
– Thương minh bên này ta sợ Tiêu Hải Dụ một mình không ứng phó được, sớm cho Nam Phong Tuyền tuyền xuất quan, bên này dù sao còn liên quan tới tin tức về Nặc Á chi thuyền, tựa hồ cũng cùng với Tứ Cực Môn có liên quan.Hắn như có điều suy nghĩ tự lẩm bẩm:
– Nặc Á chi thuyền, không chỉ là siêu phẩm huyền khí đơn giản như vậy a!
Bạch Lăng Nguyệt gật đầu nói:
– Nếu công tử Ngọc bên kia không thể cung cấp tình báo nào, chúng ta chỉ có thể nghĩ biện pháp khác. Bất quá thật ra có một điểm để bắt tay, nếu công tử Ngọc nói Mạc Tiểu Xuyên vô cùng có khả năng còn sống, xác suất hắn còn sống sẽ là cực lớn, chỉ cần tìm được Mạc Tiểu Xuyên là có thể biết tất cả nguyên do sự việc.”
Mạc Hoa Nguyên thân thể chấn động, vội hỏi:
– Ta cũng lo lắng an toàn của đại ca, làm phiền Bạch Lăng Nguyệt đại nhân!
– Ừm, phải rồi. Về phần ngươi nói Lý Vân Tiêu…
Bạch Lăng Nguyệt nhíu chân mày lại, nói:
– Người này tựa hồ cùng Vi Thanh đại nhân có chút quan hệ, chẳng biết có được không…
Công Dương Chính Kỳ ngạc nhiên nói:
– Ngươi nói việc này ta cũng biết. Lúc trước vì để tránh tranh đấu của Viêm Vũ Thành, Vi Thanh đích xác ban bố thiết lệnh, ngay cả Lệ Hoa Trì và Diêu Kim Lương cũng đồng thời hiện thân Nam Vực, về phần có đúng là cùng với Lý Vân Tiêu có liên quan hay không, đợi ta đi hỏi hắn một chút liền biết.
Bạch Lăng Nguyệt nói:
– Lý Vân Tiêu ta cố ý điều tra một ít tin tức về hắn, cảm thấy người này thập phần thần bí, trên người tựa hồ ẩn chứa không ít bí mật. Hơn nữa trên yêu nguyên tranh đoạt Nặc Á chi thuyền người này cũng có phần ở bên trong, Tống Nguyệt Dương Thành hắn lại có phần. Hi vọng đây hết thảy chỉ là trùng hợp đi, nhưng vô luận như thế nào, người này cũng nhất định là một nhân vật then chốt.
Mạc Hoa Nguyên nói:
– Đích xác rất thần bí a, hơn nữa thuật võ song đạo thực lực đều rất mạnh, rất khó tưởng tượng một gã thiếu niên sẽ có lực lượng kinh khủng như vậy. Coi như là Bắc Vực tứ tú tuổi trẻ tài tuấn, ta xem cũng chưa chắc được như hắn.
Công Dương Chính Kỳ cả kinh nói:
– Nga? Ngươi đối với hắn lại có bình phán cao như vậy, nếu Lý Vân Tiêu này quả thực là nhân tài có thể đào tạo, thì tận lực đưa hắn mượn hơi đến Thánh Vực đi.
Mạc Hoa Nguyên vừa nghĩ tới bộ dáng tận chưởng Càn Khôn của Lý Vân Tiêu, người như vậy há lại có thể khống chế, cười khổ không thôi, nói:
– Sợ là rất khó.
Bạch Lăng Nguyệt sắc mặt băng lãnh, nói:
– Tất cả chờ kết quả điều tra. Thánh Vực quản lý càng ngày càng lỏng lẻo, trên Thiên Vũ Đại Lục hạng người vô pháp vô thiên, đã quên mất sự lợi hại của chúng ta rồi.
Công Dương Chính Kỳ nghiêm mặt nói:
– Không sai, đích xác cần nêu cao uy tín, thủ đoạn lần này sẽ tận lực nghiêm trị.
Trong lòng mọi người rùng mình, đều phụ họa xưng phải, sau đó Công Dương Chính Kỳ phân phát mọi người, đều hóa thành quang mang rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.