Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1168: Ăn người (2)




Hào quang của Úy Trì Kim thoáng cái cứng lại trên không trung, hiển hóa ra chân thân, dưới sự kinh hãi trường xà tiên màu đen lao ra, như Giao Long ngang trời, quất xuống dưới.
“Phanh”
Cực lực chấn lên Hắc Xà kia, lập tức như như giật điện rụt về, hóa thành một đoạn roi da, trở lại trạng thái phong ấn
Úy Trì Kim kinh hãi, dưới một kích này, thực lực cao thấp của hai người vừa nhìn liền rõ.
Hắn thua chính là thua ở huyền khí quá kém, cây quạt của đối phương vừa nhìn đã biết không phải phàm vật, mà roi của hắn so với đối phương hoàn toàn là rác rưởi, hoàn toàn không cùng một cấp bậc.
Hỏa Âm trong nội tâm rùng mình, cũng cảm nhận được sự bất phàm của chiếc quạt kia, vội hỏi:
– Vị đại nhân này, thật sự của chúng ta không có được bất luận bảo vật gì cả, ngược lại tổn thất binh khí vừa tay, lúc này mới không cam lòng thủ hộ ở cửa đại điện. Hơn nữa bên trong còn có người, có lẽ... Hắn đã nhận được thứ tốt gì đó cũng không chừng.
Khương Hội Thư chấn động cự phiến trong tay, liền trực tiếp ép Úy Trì Kim kia xuống dưới, lảo đảo lui về trước đại điện, lạnh lùng nói:
– Ngươi cho rằng lời ngươi nói ta sẽ tin sao? Trừ phi hai người các ngươi đi cùng ta một chuyến.
Hai người trong lòng đều thầm kêu khổ, chỗ tốt gì cũng không được, tổn thất huyền khí không nói, hiện giờ còn quấn vào chuyện của thành Hồng Nguyệt. Đừng thấy bọn hắn cũng là Võ Đế, làm không tốt sẽ phải lập tức vẫn lạc ngay.
Hỏa Âm cười khổ nói:
– Nếu đại nhân không tin, hai người ta có thể cùng đại nhân đi vào xem xét, dùng bổn sự của đại nhân, chúng ta cũng khó có thể đào thoát.
Úy Trì Kim vội hỏi:
– Đúng vậy, nếu giờ hai chúng ta theo đại nhân rời đi, vậy thì chính chủ đạt được bảo vật rất có thể sẽ chạy thoát mất.
Khương Hội Thư thấy hai người không giống như nói dối, trên mặt lộ ra vẻ hồ nghi, nói:
– Các ngươi nói còn có chính chủ ở bên trong, đó là người phương nào, thực lực như thế nào?
Liên quan đến đại sự phong ấn, nếu người bên trong có bản lĩnh phá vỡ phong ấn, hắn thật sự có chút không dám đi vào.
Úy Trì Kim sắc mặt có chút cổ quái, ngượng ngùng nói:
– Thực lực... Có thể là Võ Tôn đê giai a?
Khương Hội Thư sắc mặt trầm xuống, giận tím mặt, quát:
– Đáng chết, lại dám đùa ta.
Vô Cực phiến trong tay hắn trầm xuống, uy áp cực lớn trên bầu trời lập tức đánh xuống dưới, rốt cuộc chẳng muốn nghe hai người giải thích nữa, toàn bộ cũng hóa thành một đạo quang mang, lao từ trên xuống.
“Oanh”
Úy Trì Kim à Hỏa Âm trong lúc hoảng hốt đồng thời đánh ra, chỗ đứng lúc trước lập tức bị đánh nát, lực lượng khổng lồ trên cây quạt như quỷ mị hư vô đuổi theo hai người, tránh cũng không thể tránh.
Hỏa Âm toàn thân như hỏa như diễm, ra sức chống lại áp lực từ cây quạt kia, vội vàng nói:
– Đại nhân, chúng ta nói đều là thật a!
Khương Hội Thư nào sẽ nghe nàng giải thích, căn bản không tin, cười lạnh nói:
– Kẻ dối trá như các ngươi ta đã thấy nhiều rồi, đợi ta bắt lấy các ngươi, chung quy cũng sẽ trở nên trung thực thôi.
Khương Hội Thư sau khi nghe thấy thực lực người bên trong là Võ Tôn đê giai liền cho rằng hai người này đang cố ý đùa hắn, nào còn kiên nhẫn nghe giải thích nữa, trong tay xảo đoạt Vô Cực phiến uy lực bạo phát ra, thoáng cái đã triệt để ngăn chặn hai người, ổn chiếm thượng phong.
Úy Trì Kim có khổ nói không nên lời, chỉ cảm thấy vô cùng biệt khuất, càng đánh càng căm tức, cả giận nói:
– Hỏa Âm, toàn lực đi, người này khinh người quá đáng, nếu bị hắn bắt tới hạch tâm chi địa, chúng ta còn có thể sống sao?
Khí thế trên người hắn đột nhiên bộc phát đến đỉnh, Hắc Xà trường tiên trong tay thoáng cái bị hắn kích phát đến trạng thái đỉnh phong, trong lúc nhất thời không trung ngàn vạn bóng roi, bao phủ xuống, giống như vô số trường xà lâm không qua sông, nhao nhao mà xuống.
Hỏa Âm cũng phiền muộn đến cực điểm, nếu hôm nay để người này rời đi, vậy thì rõ ràng đã kết xuống tử thù với thành Hồng Nguyệt, sau này đừng nói là Mai Cốt chi địa, coi như là toàn bộ Đông Vực cũng không cần ở nữa. Nhưng nếu tùy ý để người này bắt đi, hơn nữa một mực chắc chắn rằng mình đoạt được bảo bối gì đó, thì đoán chừng cũng chỉ có đường chết.
Sau khi nghĩ thông suốt nàng cũng đột nhiên bạo phát, ngọn lửa trên người ngưng tụ ở chung quanh thành một đám vòng lửa, tạo thành các loại đồ án bất đồng tầng tầng lớp lớp, đúng là một trận pháp công kích hỏa hệ, trực tiếp đẩy lực lượng Khương Hội Thư ra, áp chế trở về
Hai người bạo phát, lập tức liền thay đổi xu hướng suy tàn, rất có bộ dạng chuyển bại thành thắng.
Thực lực hai người vốn tương đương Khương Hội Thư, chỉ có điều thua ở huyền khí quá kém, cùng với kiêng kị thân phận của đối phương, đánh nhau sợ đầu sợ đuôi, giờ thả tay đánh một trận, lập tức liền dần dần chiếm cứ thượng phong.
Sắc mặt Khương Hội Thư đại biến, lúc này mới phát hiện chỉ dựa vào thực lực của mình mà muốn bắt lấy hai người này là chuyện hoàn toàn không có khả năng, hắn đột nhiên hét lớn một tiếng, trong miệng truyền ra một tiếng thét dài, âm thanh chấn Cửu Thiên, muốn dẫn động Cửu Âm Hạo Nguyên sát trận trên không, để Huyết Thần Tử đến viện thủ.
Úy Trì Kim thốt nhiên đại biến, quát:
– Hắn muốn tìm viện thủ, nhanh chóng giết hắn đi.
Hắn chợt tàn nhẫn, hai mắt đều bạo phát huyết hồng, Úy Trì Kim vốn cũng không phải người lương thiện, năm đó sư đệ Huyết Thần Tử cũng là do hắn đánh chết trong lúc tức giận, hiện giờ dù sao cũng đắc tội thành Hồng Nguyệt rồi, thả người này về sẽ càng thêm nguy hiểm, dưới sự giận dữ liền nổi lên sát tâm
Người một khi dốc sức liều mạng thì lực lượng gì cũng có thể bộc phát ra, Khương Hội Thư vốn ở vào hoàn cảnh xấu càng từng bước mạo hiểm, bắt đầu mệnh huyền một đường
Hỏa Âm bị cảm xúc Úy Trì Kim ảnh hưởng cũng bắt đầu chiêu chiêu sát thủ, từng vòng hỏa trận đánh lên Vô Cực phiến của đối phương, chấn khiến Khương Hội Thư liên tiếp lui về phía sau.
– Đáng chết ah, Huyết Thần Tử sao còn chưa tới?
Khương Hội Thư phẫn nộ đến cực điểm, quạt bị hắn vung vẩy đến cực hạn, nhưng vẫn không chóng nổi hai người liên thủ, mỗi một chiêu đánh ra, đối phương đều trực tiếp ngạnh kháng, nguyên khí hao phí tương đối lớn, một chiêu khổ sở một chiêu, rốt cục cũng không duy trì được nữa, khí huyết trong cơ thể nhanh chóng uể oải, khiến nội phủ đều bị đánh rách tả tơi, hắn phun ra một ngụm máu tươi bay ra xa như diều đứt dây.
– Ngừng, ngừng tay, ta là người thành Hồng Nguyệt, các ngươi dám giết ta sao?
Khương Hội Thư dưới tình thế cấp bách cũng không có cách nào, đành phải lại mang thành Hồng Nguyệt ra, hy vọng có thể cứu mình một mạng,
Trong mắt Úy Trì Kim hiện lên một tia giãy dụa, rốt cục kiên định thần sắc, âm thanh hung dữ nói:
– Chúng ta cũng không muốn kết tử thù với thành Hồng Nguyệt, đây đều là ngươi bức chúng ta, cái chết của ngươi, cũng là tự ngươi tìm lấy.
– Chậm, chậm đã.
Khương Hội Thư vội vàng nói:
– Các ngươi đi đi chuyện hôm nay coi như chưa xảy ra. Khương Hội Thư ta thề tuyệt sẽ không mang thù, tuyệt sẽ không truy cứu chuyện hôm nay, các ngươi nếu thật sự giết ta, vậy thì nhất định phải chết không thể nghi ngờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.