Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1170: Thiên Đạo thôi diễn (1)




Úy Trì Kim kinh hãi hét lớn một tiếng, muốn phản kháng, sau khi đau khổ giãy dụa vài cái liền không còn thanh âm nữa.
Hỏa Âm tuy rằng khống hỏa, lại cảm thấy toàn thân rét run, hoảng sợ quát to một tiếng liền hóa thành một đạo hỏa quang muốn trốn chạy, lại bị Khương Hội Thư chấn rơi xuống, thổ huyết không thôi. Nàng đối với lời Đế Già nói không còn chút hoài nghi nào nữa, sau khi giao thủ nàng cũng cảm giác được thực lực của Khương Hội Thư giờ ít nhất cũng là tứ tinh đỉnh phong
Tri giác nàng tối sầm, liền chứng kiến một đạo bóng đen đánh tới chỗ mình.
Trước bậc thang đi thông vào đại điện, rất nhanh song song đứng ba người, tất cả đều cung kính đứng trước mặt Đế Già, hèn mọn như con kiến.
– Ân, thực lực ba Ma phó này cũng không tệ lắm, lưu ở nơi đây có trọng dụng. Đợi sau khi xong chuyện lần này, ta lại ăn các ngươi a.
Đế Già nhàn nhạt nói:
– Hiện giờ, nói tất cả những thứ các ngươi biết cho ta nghe đi.
Hắn giơ tay lên, đầu ngón tay trực tiếp bắn ra ba đạo hắc tuyến, đột nhiên cắm vào trong não ba người.
– Vâng, có thể làm thực vật cho chủ nhân, là vinh hạnh chí cao của chúng ta.
Trên mặt ba người đều tràn đầy hạnh phúc, cứ như vậy cảm thấy cực kỳ vinh hạnh đứng đó, tùy ý để Đế Già đọc hết tất cả trí nhớ trong đầu mình.
Thời gian trôi qua từng chút một, sau thời gian uống cạn chung trà, ba đạo hắc tuyến kia mới dần dần biến mất.
Sắc mặt Đế Già trở nên phức tạp dị thường, trong đôi mắt hiện lên một tia tinh mang, lẩm bẩm:
– Thì ra phong ấn còn chưa được phá giải, khó trách ta chỉ có thể cảm nhận được khí tức nhàn nhạt, xem ra ta phải tự mình đi một chuyến đến phong ấn chi địa kia rồi, đợi đám con sâu cái kiến này phá phong, có trời mới biết là lúc nào, nếu để cho cổ phân thân kia chạy tới thì phiền toái, tựa hồ Cổ Thần chiến tràng của ta còn ở trong tay hắn nữa.
Sau đó, hắn nhìn qua thông đạo trước mắt, lạnh lùng lẩm bẩm:
– Dĩ nhiên là tiểu tử này, khối ngọc bi trong tay hắn ta chung quy vẫn có một loại cảm giác quen thuộc, nhưng lại không nhớ ra được.
Hắn vỗ đầu mình, lộ ra vẻ thống khổ, dữ tợn nói:
– Phân thân chết tiệt, đoạt đi quá nhiều trí nhớ, khiến trí nhớ của ta mất trật tự không chịu nổi.
Hắn qua hồi lâu mới phục hồi lại, hung hăng nói:
– Ta sớm muộn cũng sẽ thu hồi lại tất cả trí nhớ và lực lượng của mình, đám phân thân các ngươi chờ đó cho ta!
Sau khi cảm xúc bình phục, Đế Già lần nữa biến về bộ dạng phong khinh vân đạm, lạnh lùng nói:
– Tiểu tử kia nhất định là không thể buông tha. Bất quá trước khi thu thập hắn, còn có một ít con sâu cái kiến tựa hồ phải thu thập trước.
Hắn hướng phía trong hư không lạnh lùng nói:
– Đều xuất hiện đi, đám con sâu cái kiến, các ngươi xem lâu như vậy, có thấy đã ghiền không.
Không trung một mảnh yên lặng, không có bất cứ động tĩnh gì.
– Hừ còn giả bộ.
Đế Già hừ lạnh một tiếng, trong tay bắn ra một đạo hắc mang, lập tức biến mất trên không trung, sau một khắc liền bắn tới trên bầu trời không xa.
Không gian chấn động một hồi, cùng xuất hiện với đạo hắc mang kia còn có ba đạo nhân ảnh, tất cả đều kinh hãi nhìn qua hắn, đều là người của Huyết Thần Cung, người cầm đầu đúng là Huyết Thần Tử
Đế Già lạnh lùng nói:
– Từ sớm đã ẩn trên hư không, định xem tới khi nào đây?
Huyết Thần Tử cả kinh nói:
– Ngươi, ngươi làm sao có thể nhìn thấu ta? Ở đây không phải áp chế thần thức sao?
– Năng lực chủ nhân ngập trời, há ngươi có thể biết được.
Khương Hội Thư phẫn nộ quát:
– Huyết Thần Tử, ngươi có gan, thì ra ngươi đã sớm tới rồi, thấy ta nguy hiểm vậy mà không cứu viện, ngươi tâm cơ thật sâu, thủ đoạn thật là âm hiểm ah.
Trong mắt Huyết Thần Tử hiện lên một tia kiêng kị, nhìn qua Khương Hội Thư, lạnh lùng nói:
– Khương đại nhân, ngươi còn sống không? Bây giờ nói chuyện chính là linh hồn của ngươi sao? Đáng tiếc, đại nhân vật thành Hồng Nguyệt cao cao tại thượng, vậy mà trở thành nô lệ người ta, ha ha.
Khương Hội Thư giận tím mặt, quát:
– Ta đương nhiên vẫn là ta, làm nô lệ cũng phải xem là làm cho ai.
Hắn cười lạnh nói:
– Cũng may mắn ngươi không ra tay cứu ta, bởi vậy ta mới có cơ hội trở thành nô lệ của chủ nhân.
Huyết Thần Tử nghe thế trong lòng thấy lạnh cả người, đây rốt cục là tà thuật gì a!
Đế Già cười nhạt nói:
– Hồn phách của bọn hắn vẫn còn đó, chỉ có điều nhận thức được sự vĩ đại của ta, cam nguyện làm nô bộc cho ta thôi. Ta thấy thực lực ba người các ngươi cũng không tệ, cũng ban cho các ngươi cơ hội này a.
Huyết Thần Tử chỉ cảm thấy trên sống lưng tuôn ra mồ hôi lạnh, vội vàng nói:
– Mà thôi ta tiêu thụ không nổi, trong ba gã nô lệ của ngươi có một người vốn là cừu nhân giết sư đệ ta, nhưng giờ thấy hắn đã tìm được hạnh phúc, ta cũng cao hứng thay hắn, chuyện trước kia coi như xong, không đáng truy cứu nữa.
Hai gã khác Huyết Thần Cung khác đều lộ ra vẻ cổ quái, đổ đầy mồ hôi, theo bọn hắn thấy, hiện giờ tình huống ba người Úy Trì Kim còn khó chịu hơn cả chết, giết hắn đi chính là giải thoát cho hắn.
Đế Già cười nói:
– Không cần khách khí đâu, các ngươi có tư cách đạt được vinh quang của ta.
Hắn nhẹ nhàng vung tay lên, nói:
– Bắt ba người bọn hắn xuống, nô lệ của ta càng nhiều, khẩu vị của ta cũng sẽ càng tốt.
Ba người lộ ra vẻ hạnh phúc, tựa hồ có thể làm việc cho chủ nhân là vinh quang cực lớn vậy.
Trong mắt Huyết Thần Tử ngưng trọng vạn phần, thực lực ba người này hắn ngược lại không sợ, chỉ có điều tình huống trước mắt mà xem, ba người này quả thật thần trí không mất, nhìn qua tất cả đều bình thường, chỉ là lúc đối mặt với Đế Già sẽ thuận theo vô điều kiện, nếu mình có được thuật này, như vậy trong thiên hạ, bất kỳ môn phái nào cũng có thể cắm vào nhân thủ của mình, hơn nữa còn là loại tuyệt đối không phản bội nữa.
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn liền dâng lên lửa nóng, ngưng thanh nói:
– Giết ba người này, còn nam tử trẻ tuổi kia ta muốn bắt sống!
Huyết Thần Tử cũng thoáng cái nhảy vào chiến trường, huyết hải lan ra, bao trùm tới trên người ba người, thực lực ba người này đều là Võ Đế tứ tinh, hắn còn không để trong mắt
Hai gã Võ Đế Huyết Thần Cung khác thì phóng tới Đế Già, muốn bắt sống hắn.
– Ân, trước hết ban cho hai người các ngươi vinh quang a.
Trên mặt Đế Già lộ ra dữ tợn, lập tức hiển hóa ra pháp tướng ba đầu sáu tay, phóng tới hai người kia, ma diễm ngập trời thoáng cái tản ra, ăn mòn hết huyết hải đầy trời, thoáng cái đổi thành ma khí chi hải.
– Cái gì?
Ba người Huyết Thần Cung đều chấn động, huyết hải của bọn chúng vốn là vật ô uế trong thiên hạ, có thể ăn mòn tất cả, kết quả lại trực tiếp bị lực lượng của đối phương ăn mòn mất, khiến ba người thoáng không kịp phản ứng.
– Vậy mà động thủ đối với chủ nhân, Huyết Thần Tử ngươi đáng chết ah.
Thanh âm Khương Hội Thư truyền ra, giận dữ hét:
– Đáng chết, nhất phiến cực dương kinh thiên, nhất phiến huyền âm liệt địa, phá cho ta!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.