Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1173: Người là con nào? (1)




Lý Vân Tiêu đột nhiên nghĩ đến Thương và Diệp Phàm, trong Thiên Võ Giới hôm nay, có thể vận dụng thánh khí sợ rằng chỉ có hai người họ và mình thôi.
Hắn đột nhiên hóa thành một đạo quang mang liền xông ra ngoài, động đất rất xâu, có đại lượng võ giả trấn thủ ở bên ngoài, hắn vừa đi ra ngoài lập tức liền kinh động đến tất cả mọi người.
– Người phương nào? Mau dừng lại.
– Bảo ngươi dừng lại, có nghe thấy không!
– Đáng chết, ngăn người này lại.
Sau vài tiếng hét kinh sợ chính là hơn mười đạo hào quang phóng lên trời, đánh tới người hắn, trong đó kinh khủng nhất chính là một cổ Đế Khí hàng lâm, trực tiếp phong bế đường đi quanh thân hắn, bị buộc không thể không dừng lại.
Hơn mười đạo hào quang bay vào không trung, thoáng cái đã vây kín lấy hắn
Tên cường giả Võ Đế kia trợn mắt nhìn, lạnh lùng nói:
– Bọn chuột nhắt ở đâu ra chẳng lẽ không biết nơi này là hạch tâm Mai Cốt chi địa, xâm nhập hẳn phải chết sao?
Lý Vân Tiêu cười khổ nói:
– Trong lúc nhất thời không nói rõ với các ngươi được, người phụ trách cao nhất của các ngươi ở đây là Hứa Diễm phải không, ta muốn gặp hắn một chút, có việc quan trọng.
Tên Võ Đế kia sắc mặt trầm xuống, khí thế bức người trên xuống, lạnh lùng nói:
– Tùy tiện a miêu a cẩu gì cũng muốn gặp Hứa Diễm đại nhân, đã nói không rõ ràng, vậy thì thúc thủ chịu trói, sau đó lại từ từ nói đi.
Lý Vân Tiêu thở dài:
– Ta biết ngay là như thế này, hoàn toàn không có cách nào giải thích, đã như vậy, vậy thì đánh đi
Hắn không nói hai lời, hai tay phi tốc kết ấn, một phương Tứ Cực Thiên Địa khắc ở quanh thân ngưng tụ thành, hét lớn một tiếng liền đánh tới Võ Đế kia.
Võ giả bốn phía đều lộ ra vẻ khiếp sợ và ngưng trọng, lúc trước nhìn tuổi người này, cho rằng nhiều nhất đạt tới Võ Tôn đã là cao rồi, không thể tưởng được lực lượng một kích, vậy mà cường hãn như thế
– Hừ, khó trách dám càn rỡ như thế, quả nhiên có chút tài năng.
Võ Đế kia kinh ngạc một chút, lạnh lùng cười cười, ngưng quyền thành ấn, đánh ra một quyền, lập tức nổ nát bầu trời, đánh tan chiêu tứ cực ấn kia của Lý Vân Tiêu, tay đấm không giảm oanh tới, trực tiếp đánh nát thân thể hắn.
– Ân? Cái gì?
Võ Đế kia cả kinh, ánh mắt lộ ra một tia giận dữ, thứ bị nghiền nát cũng chỉ là một đạo tàn ảnh, bản thể Lý Vân Tiêu vậy mà đã hóa thành lôi đình chạy trốn mất rồi.
– Hừ, muốn chạy trốn, quá ngây thơ rồi
Tên Võ Đế kia khiếp sợ sắc mặt đột nhiên biến thành cười lạnh, một tay bấm niệm pháp quyết, trên bầu trời lập tức hiện ra một đạo thanh quang thiểm diệu, vậy mà bao lấy trọn cả khu vực này.
Sau mấy hơi thở, thân ảnh Lý Vân Tiêu lần nữa xuất hiện trước mặt hắn, lạnh lùng nhìn hắn,
Tên Võ Đế kia cười to nói:
– Ha ha, hạch tâm chi địa há muốn tới thì tới, muốn đi thì đi chứ nơi này càng là nơi trọng yếu của hạch tâm chi địa, sớm có trận khí bố trí ở bốn phía, dù là một con ruồi cũng đừng mong tùy ý ra vào.
Hắn đột nhiên nhướng mày, tựa hồ nghĩ tới điều gì đó, kinh hãi nói:
– Đúng rồi, ngươi là vào bằng cách nào?
Lý Vân Tiêu nghe xong, cũng mặc kệ người này, chỉ nhìn qua bốn phía nhíu mày lại, thì thào lẩm bẩm:
– Cái này phiền toái, nếu cưỡng ép phá trận thì sẽ gây ra động tĩnh quá lớn, tất nhiên sẽ dẫn người Huyết Thần Cung đến đây.
Hắn lại nhìn võ giả bốn phía một lần, mọi người càng thêm đề phòng, sợ hắn lần nữa đào thoát, không khỏi cười khổ không thôi.
Tên Võ Đế kia thấy Lý Vân Tiêu khinh thị hắn, liền bị tức không nhẹ, cả giận nói:
– Phá trận đào tẩu? Ngươi bị chứng hoang tưởng sao?
Hắn trực tiếp vung tay, ở trên không trung ngưng tụ thành kim trảo chụp xuống dưới, cực kỳ chói mắt, muốn trực tiếp đánh Lý Vân Tiêu vào sâu trong đại địa.
– Phiền quá!
Lý Vân Tiêu khẽ quát một tiếng, một đạo đao mang chợt ngưng tụ trong tay, hóa thành bộ dáng Thiên Thu Bá Đao, đột nhiên chém tới kim trảo kia:
– Hắc hắc, cảm giác không tệ, để ta kiến thức uy lực của ngươi đi.
Thiên Thu Bá Đao sau khi mất đi tánh mạng, bằng vào Lý Vân Tiêu thì không cách nào phát huy ra toàn bộ uy lực của nó được, thân đao trực tiếp hấp sạch nguyên lực trong cơ thể hắn, phá không mà lên, hém vào trong kim trảo kia, vậy mà phá vỡ tất cả lực lượng do Đế Khí ngưng tụ.
“Ầm ầm”
Võ Đế kia dù chưa dốc hết toàn lực, lại bị một đao của hắn phá vỡ, khiến tất cả mọi người đều mở to hai mắt, ngốc trệ tại chỗ
– Đây... Đây là cái bảo đao gì?
Tên Võ Đế kia khiếp sợ, nheo mắt lại, bắn ra hào quang kích động, cuồng hỉ nói:
– Đúng là huyền khí cửu giai ha ha, hôm nay đụng đại vận, vậy mà để ta gặp được một kiện huyền khí cửu giai.
Người bốn phía cũng kinh hãi không thôi, nhìn chằm chằm vào bảo đao trong tay Lý Vân Tiêu lộ ra ánh mắt cực nóng, vẻ mặt hâm mộ ghen ghét.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu trắng bệch, lực khống chế của hắn đối với đao này cực kém, không nghĩ đến liền bị triệt để rút sạch, giờ ngay cả ngự không cũng có chút bất ổn, hắn vội vàng nuốt vào rất nhiều đan dược, lúc này sắc mặt mới dần chuyển biến tốt đẹp, sau đó thu đao vào, không dám dùng tiếp nữa.
Võ Đế kia cười lạnh nói:
– Cất đi sẽ không có chuyện gì sao? Ngoan ngoãn giao ra đi.
Thân thể của hắn lóe lên, liền lấn thân đến trước mặt Lý Vân Tiêu, trực tiếp chụp tới yết hầu, trong tay hắn lộ ra kim quang, Đế Khí của hắn trấn áp xuống, hoàn toàn khóa chết Lý Vân Tiêu.
Thiên Mục trên trán Lý Vân Tiêu đột nhiên mở ra, đạo thiên kiếp chi lôi kia thai nghén mà lên, vọt tới chỗ tay đối phương.
Tên Võ Đế kia cả kinh, lập tức cảm nhận được sự bất phàm của lôi đình chi lực kia, năm ngón tay hắn giương lên bắt xuống, trực tiếp cầm chặt thiên kiếp chi lực kia khiến nó nổ bung trong tay hắn, chấn khắp bốn phía.
Lý Vân Tiêu thừa cơ lui ra phía sau mấy chục thước, lạnh lùng nhìn qua.
Hiện giờ để hắn chống lại một gã cường giả Võ Đế vẫn có chút miễn cưỡng, đang định thả ra Hác Liên Thiểu Hoàng để chấm dứt dây dưa trước mắt này, đột nhiên một đạo thanh âm quen thuộc lọt vào tai, khiến toàn thân hắn chấn động
– Ai ôi!!!, lâu ngày không gặp, thực lực của ngươi cũng đề cao rất nhiều ah. Chậc chậc, cổ thân thể này ta càng nhìn càng thích rồi.
Lý Vân Tiêu kinh hãi, đột nhiên đề phòng, nhiền thấy trong tràng đột nhiên nhiều ra mấy người, ngoại trừ Khương Hội Thư hắn không biết ra, Úy Trì Kim và Hỏa Âm chỉ vừa mới chia tay, gương mặt kia của Đế Già càng là người quen cũ, Tu Di Sơn và Vực Ngoại Tinh Không đều từng gặp qua.
– Các ngươi là người phương nào?
Tên Võ Đế kia đột nhiên cả kinh, ánh mắt của hắn rơi vào trên người Khương Hội Thư, vội bước lên phía trước hành lễ nói:
– Thì ra là Khương Hội Thư đại nhân đến, sao không báo cho tại hạ biết trước chứ.
Khương Hội Thư nhàn nhạt nhìn hắn một cái, nói:
– Không có việc gì, ngươi lui sang một bên, hiện giờ ở đây đều do Đế Già đại nhân làm chủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.