Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1238: Thủ khôi (1)




Bùi Minh Viễn cùng Từ Thanh là triệt để nằm ở trên đại địa, ngay cả khí lực đứng lên cũng không còn, một thân trọng thương cùng tàn tạ, sợ hãi nhìn hắn.
– Động tĩnh quá to lớn, sợ là rất nhanh sẽ đưa tới người của Hồng Nguyệt thành.
Lý Vân Tiêu âm thầm suy nghĩ, bay xuống, trực tiếp nhấc lên hai người, ném ra xe chỉ nam liền cưỡi đi, sau nửa canh giờ liền từ thành nam bay đến thành tây, nhìn thấy một mảnh nhà trệt thấp bé lụi bại, lúc này mới tùy ý tìm một gian đi vào, đem hai người ném xuống đất.
Thành nam đến thành tây, có tới mấy ngàn km, cho dù người Hồng Nguyệt thành muốn tra, cũng không phải trong thời gian ngắn có thể tìm được hắn.
Trường kiếm trong tay Bùi Minh Viễn không chỉ mất hết linh khí, hơn nữa xuất hiện đạo đạo vết rách, trên căn bản là triệt để báo hỏng, hắn bi thảm hỏi:
– Từ huynh, người này đúng là sinh trưởng ở Nam vực sao?
Sắc mặt Từ Thanh cũng hoàn toàn trắng bệch, có Đại Bi Mộ Vân bảo kính phòng ngự, thương thế của hắn so với Bùi Minh Viễn muốn nhẹ hơn nhiều, nhưng cơ bản trở thành người tàn phế, muốn chạy trốn là tuyệt đối không thể, nghe được Bùi Minh Viễn nói, hắn cay đắng gật gật đầu.
Ở trong bọn hắn lý giải, Nam vực là thâm sơn cùng cốc ngay cả Vũ Đế cũng không có, nhưng giờ khắc này…
Lý Vân Tiêu híp mắt cười nói:
– Hai vị, không đánh nhau thì không quen biết, hiện tại quen biết, có thể hảo hảo nói chuyện a.
Trên mặt Bùi Minh Viễn lướt qua một tia sợ hãi, liên tục kêu lên:
– Ngươi không thể giết ta, ta là người của Lưu Ly sơn trang, cha ta là phó Trang chủ…
Đùng.
Lý Vân Tiêu lâm không một cái tát, phiến hắn ở trên đất lăn vài vòng, lạnh lùng nói:
– Ta đối với gia phả của ngươi không có hứng thú, tạm thời yên tĩnh lại cho ta.
Bùi Minh Viễn bưng khuôn mặt, cúi đầu không dám hé răng, nhưng trong mắt tất cả đều là oán độc.
Từ Thanh một mặt cay đắng nói:
– Ta sai rồi, sai lầm lớn a, ngẫm lại ở trong Tu Di Sơn, hết thảy đều ở trong lòng bàn tay ngươi tính toán, hết thảy thiên tài đều bị ngươi áp chế gắt gao. Nhân vật như vậy, làm sao có khả năng sẽ tại chỗ đạp bước, còn chỉ dừng lại ở Vũ tông. Hóa ra là ta bỏ đi, bỏ đi đến ngay cả tu vi của ngươi cũng đã không nhìn thấu.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Đừng nói như vậy, ta sẽ thật không tiện.
Hắn lâm không một trảo, Đại Bi Mộ Vân bảo kính trong tay Từ Thanh liền rơi vào trong tay hắn, cười nói:
– Đây chính là thứ tốt, vẫn là tiểu đồng bọn được, cảm tạ rồi.
Từ Thanh mặt xám như tro tàn, run giọng nói:
– Có thể đừng lấy đi bảo kính của ta hay không? Tất cả đồ vật khác, mọi yêu cầu ta đều có thể đáp ứng ngươi.
Cái gương này là lá bài tẩy cùng khởi nguồn thực lực cường đại nhất của hắn, một khi mất đi, như vậy lập tức từ trong hàng ngũ Đông Vực trẻ tuổi cao thủ loại đi ra.
Lý Vân Tiêu hừ một tiếng, không chút thương hại nào liền đem tấm gương cất đi, lạnh lùng nói:
– Đổi là ngươi, sẽ cho ta cơ hội sao?
Từ Thanh lập tức cụt hứng, biết mình là mơ hão trong lòng, đổi là ai cũng sẽ không lưu tình, huống chi là mình động thủ trước tiên, mình trước mang tham niệm trong lòng, đây thật sự là mình tìm đường chết, ai cũng không cứu nổi.
Từ Thanh nói:
– Bảo kính ngươi cũng cầm, còn bắt ta tới nơi đây làm gì? Nếu muốn giết, cũng không cần mang tới nơi này đi.
Lý Vân Tiêu lạnh nhạt nói:
– Lưu tính mạng các ngươi, là bởi vì hai người các ngươi còn có tác dụng. Ta đến Hồng Nguyệt thành, mục đích là vì Đông Hải Nguyệt Minh Châu, hiện tại tất cả vật kia đều rơi vào trong tay Khương gia chủ mẫu, các ngươi phải thay ta nghĩ biện pháp đạt được.
Từ Thanh hơi thay đổi sắc mặt, cười khổ nói:
– Ngươi cảm thấy chúng ta có bản lãnh này sao?
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
– Không có. Nhưng không có bản lãnh này, lập tức sẽ mất mạng. Ngươi ta trong lúc đó giao tình, ở thời điểm ngươi muốn đánh chủ ý ta đã triệt để đoạn tuyệt, nếu như ngươi không thể cung cấp giá trị hữu dụng cho ta, như vậy đó là một con đường chết.
Hắn nhìn Bùi Minh Viễn một chút nói:
– Ngươi cũng đồng dạng.
Cả người Bùi Minh Viễn chấn động, run cầm cập một thoáng nói:
– Đừng, đừng giết ta. Ta có biện pháp.
– Hả? Ngươi có biện pháp?
Lý Vân Tiêu trong lúc nhất thời hứng thú, cười nói:
– Quả nhiên, mọi người là bức ra đến, không tới bước ngoặt sinh tử, ai cũng sẽ không dùng toàn lực a. Ngươi có biện pháp gì?
Bùi Minh Viễn lấy lại bình tĩnh, lúc này mới nói:
– Khương gia chủ mẫu là bà con xa của ta.
– A?
Lý Vân Tiêu cùng Từ Thanh đều sửng sốt một chút, chờ đợi câu sau của hắn.
Bùi Minh Viễn nói:
– Khương gia chủ mẫu cùng mẫu thân ta là biểu tỷ muội, ngoại tổ mẫu của ta cùng ngoại tổ mẫu của Như Băng muội tử từng là tỷ muội, đều là người Hồng Nguyệt thành Nguyễn gia.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
– Quan hệ xa như vậy, có cái rắm công dụng? Nếu như ngươi có thân phận địa vị, sớm đã bị mời đến phủ thành chủ ở lại, còn có thể theo Từ Thanh đi ra lăn lộn?
Bùi Minh Viễn vội vàng nói:
– Còn có, Khương gia chủ mẫu thiếu mẫu thân ta một ân tình, Như Băng ở lúc nhỏ từng trúng một loại trọng bệnh, cần gấp một loại vật liệu cực kỳ quý giá, cũng là mẫu thân ta tìm tới cung cấp cho Khương gia, lúc này mới cứu Như Băng muội tử một mạng. Ta nghĩ, nếu để cho mẫu thân ta đi Khương gia một chuyến, hẳn là có thể cầu đến không ít Đông Hải Minh nguyệt châu.
– Hừm, có thể lưu ngươi một mạng, cho ngươi đi thử xem.
Lý Vân Tiêu đi lên phía trước, một tay lâm không thi quyết, hóa ra từng đạo từng đạo phù văn đánh vào trong cơ thể Bùi Minh Viễn, chấn động đến mức khí huyết hắn khuấy động, phun ra một ngụm máu, đầy mặt tràn ngập thần sắc kinh khủng.
Lý Vân Tiêu nói:
– Bất quá là hạ xuống một đạo phong ấn mà thôi, ngươi có thể đi.
– Có thể, có thể đi?
Bùi Minh Viễn không thể tin được, hắn cũng cảm nhận được trong cơ thể dị dạng, nhưng một đạo phong ấn có thể mạnh bao nhiêu, người này không khỏi đối với mình quá mức tự tin chứ? Chờ trở lại trực tiếp tìm phụ thân liền có thể dễ dàng phá tan.
Lý Vân Tiêu ném ra một khối ngọc bội cho hắn nói:
– Dựa vào khối ngọc bội này cảm ứng, có thể tìm được ta một lần.
Bùi Minh Viễn đại hỉ, sống sót sau tai nạn để hắn kích động không thôi, sau khi tiếp nhận ngọc bội không dám lại nói thêm gì nữa, vội vàng vận chân khí, liền lao ra phòng nhỏ, nhưng nội tâm là một luồng phẫn nộ đang ngưng tụ, chờ trở lại tìm phụ thân mở ra phong ấn, lập tức mang theo cao thủ Lưu Ly sơn trang giết tới, cái nhục ngày hôm nay, muốn trăm lần, ngàn lần trả lại.
– Ngươi liền như vậy thả hắn đi? Ngươi…
Từ Thanh cũng ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới Lý Vân Tiêu tự tin như thế.
Lý Vân Tiêu lạnh nhạt nói:
– Ngươi cũng đi thôi, ta cho ngươi nhiệm vụ là thay ta dò nghe lai lịch tuyết cầu phì bà kia, cùng với Khương gia chủ mẫu thu thập Đông Hải Nguyệt Minh Châu làm chuyện gì. Bên Bùi Minh Viễn kia quá nửa là không dựa dẫm được, cuối cùng phỏng chừng còn phải ta tự mình xuất thủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.