Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1452: Chứng minh (1)




– Lý Vân Tiêu.
Nam tử trẻ tuổi kia lắp bắp kinh hãi, lập tức liền bình tĩnh lại, nói:
– Thật sự là trùng hợp ah, vậy mà ở đây cũng có thể gặp Vân thiếu.
Mấy người còn lại nghe xong sắc mặt đều biến hóa, cái tên này mấy ngày gần đây như mặt trời ban trưa, có thể nói là thiên hạ không ai không biết cả
Lý Vân Tiêu nhìn nam tử trẻ tuổi kia, mới nhẹ nhàng gật đầu nói:
– Thì ra là Phi Vũ huynh của Vạn Bảo Lâu, Tống Nguyệt Dương Thành từ biệt, thật là nhung nhớ a!
Mễ trưởng lão động dung nói:
– Ngươi chính là Lý Vân Tiêu? Trường Giang sóng sau đè sóng trước, một đời nhân vật mới đuổi người cũ ah.
Mấy người khác cũng thập phần tò mò nhìn Lý Vân Tiêu, muốn nhìn một chút xem vị thiếu niên thiên tài danh chấn thiên hạ này rốt cuộc có bộ dạng gì.
Lệ Phi Vũ cười nói:
– Mọi người không cần khẩn trương, Vân thiếu là người quen, bằng hữu.
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
– Quả thật, nhưng... Quen thuộc thì quen thuộc, nhưng con thỏ này là của ta.
Mấy người đều sững sờ, đây rõ ràng là con thỏ bọn hắn phát hiện ra trước, đối phương không ngờ lại vô lễ như thế.
Mễ trưởng lão cũng hơi có chút không thoải mái, khẽ nói:
– Ngươi nói là của ngươi thì của ngươi sao? Có chứng cớ gì không?
Lý Vân Tiêu cũng cảm thấy đau đầu, nếu nói con thỏ này là mình giết chết, đoán chừng cũng không ai tin, căn bản không lấy ra được chứng cứ để giải thích, chỉ đành lần nữa nói:
– Không có chứng cớ, nhưng đích thật là của ta.
– Hừ, ngươi không phải định nói con thỏ này là ngươi giết đấy chứ?
Phu nhân cung trang kia cũng ẩn ẩn có chút nộ khí rồi, mỉa mai nói:
– Người trẻ tuổi có chút ngạo khí là chuyện tốt, nhưng làm người phải làm đến nơi đến chốn, hơn nữa Vạn Bảo Lâu chúng ta cũng không phải quả hồng mềm dễ khi dễ đâu. Trái lại, rất có thể là một con nhím đấy.
Lệ Phi Vũ vội hỏi:
– Mọi người đừng tức giận, chuyện gì cũng từ từ.
Hắn cũng sợ chơi cứng, chẳng biết tại sao, Lý Vân Tiêu thủy chung mang đến cho hắn một loại cảm giác giữ kín như bưng, có loại cảm xúc cực kỳ không muốn đối địch.
Hắn nhìn qua Lý Vân Tiêu, khó xử nói:
– Vân thiếu, con thỏ này đích thật là chúng ta phát hiện trước, ngươi nói ngươi không có chứng cớ, vậy bảo mọi người sao tin phục. Nếu là yêu thú bình thường thì ngươi cầm đi thì cũng thôi đi, đây chính là một đâu yêu thú lôi hệ cửu giai hiếm thấy, hơn nữa giống kỳ lạ, rất có khả năng là tồn tại độc nhất vô nhị, giá trị khó có thể đánh giá, thật sự khiến chúng ta rất khó xửt.
Lý Vân Tiêu cười khổ nói:
– Ta hiểu rõ, nhưng con thỏ này đích thật là ta giết. Như vậy đi, ta chỉ muốn nội đan của nó là được, còn lại các ngươi đều cầm lấy đi.
Nội đan yêu thỏ này cũng là bảo bối lôi hệ cửu giai, cầm lấy đi luyện dược nuốt vào, đối với Lôi Quyết thần thông của hắn cũng rất có ích lợi, là thứ không thể buông tha được
Lệ Phi Vũ nghe được trong lòng đại chấn, hắn hiểu rõ tính cách Lý Vân Tiêu, tuy rằng cuồng vọng không bị trói buộc, có đôi khi làm việc thiên mã hành không, không theo như chương ra bài, nhưng con người cực kỳ cao ngạo, căn bản sẽ không vì một con thỏ lại đi nói dối.
Người như vậy cao ngạo đến cực điểm, không chỉ sẽ không gạt người, hơn nữa nhiều khi cũng lười giải thích gì đó với ngươi.
Nếu nói như thế, vậy thực lực Lý Vân Tiêu...
Trong lòng Lệ Phi Vũ nhấc lên sóng to gió lớn, mặt mũi tràn đầy khiếp sợ nhìn qua Lý Vân Tiêu, thoáng cái ngốc trệ ở đó.
– Nội đan chính là thứ giá trị lớn nhất trong yêu thú, ngươi cầm đi nội đan, giá trị con thỏ này ít nhất thấp xuống hai phần ba rồi.
Một đạo thanh âm như chuông bạc vang lên, đúng nữ tử trẻ tuổi trong mọi người, sau khi nói một câu, phát hiện tất cả mọi người đều nhìn mình liền vội vàng lúng túng trốn đến sau lưng phu nhân cung trang.
Phu nhân cung trang một tay che chở nàng, một mặt nói:
– Thu Linh nói không sai, trước khi không thể chứng minh con thỏ này thuộc về ngươi, trực tiếp mở miệng muốn nội đan, căn bản là chuyện không thể. Về phần ngươi nói ngươi giết con thỏ này, ha ha, cũng không sợ người chê cười sao?
Trên mặt phu nhân cung trang lộ ra vẻ khinh miệt và mỉa mai không chút che dấu.
Lý Vân Tiêu tuy nói là trẻ tuổi đệ nhất nhân, nhưng cũng chỉ là Võ Tôn thôi, có thể khắc chế Võ Đế đê giai nhất tinh nhị tinh cũng đã là cực hạn, chống lại loại yêu thú cửu giai này căn bản không có khả năng chiến thắng, huống chi yêu thú trong Địa Lão Thiên Hoang còn cường đại hơn trong Thiên Võ Giới rất nhiều
Lý Vân Tiêu cũng không tức giận, lạnh nhạt nói:
– Vậy phải làm sao chứng minh đây?
Phu nhân cung trang cười nhạo nói:
– Đơn giản, trừ phi ngươi có thể đánh thắng ta. Ta mặc dù bất tài, nhưng cũng là Võ Đế tứ tinh hàng thật giá thật, cũng không có lá gan dám khoác lác có thể giết chết con thỏ này. Nếu ngươi ngay cả ta cũng đánh không lại, vậy thì thành thành thật thật đến từ đâu thì về nơi đó đi.
Lệ Phi Vũ trong lòng quýnh lên, muốn mở miệng ngăn cản, nhưng lại một loại cảm xúc khiến hắn trầm mặc, hắn mặc dù cực kỳ tin tưởng lời Lý Vân Tiêu nói, nhưng vẫn không dám, cũng không muốn đi tin tưởng thực lực của hắn.
Hắn thà rằng cho rằng Lý Vân Tiêu là bằng vào át chủ bài cường đại nào đó, mà không phải chiến lực chân chánh, cho nên hắn cũng rất muốn xem thử, xem thử đối thủ tiềm ẩn này mạnh đến mức nào.
Mễ trưởng lão nhíu mày, ngâm giọng nói:
– Lục Nam, không thể lấy lớn hiếp nhỏ. Quan hệ giữa Vạn Bảo Lâu chúng ta và Vân thiếu gần đây không tệ, quyết không thể vì một con thỏ mà tổn thương hòa khí, quyền sở hữu con thỏ này không bằng đợi sau khi ra khỏi Địa Lão Thiên Hoang lại nói, trước tiên cứ để ta đảm bảo đi.
Phu nhân cung trang vội vàng nói:
– Vâng, tất cả do Mễ trưởng lão làm chủ.
Lý Vân Tiêu nói:
– Chậm đã, vẫn nên đánh một trận đi, không mất bao lâu cả. Ta nóng lòng đạt được nội đan con thỏ này, còn có chuyện quan trọng, không cách nào trì hoãn quá lâu, tốc chiến tốc thắng đi.
Sắc mặt bảy người đều đại biến, một bên khiếp sợ vì lời Lý Vân Tiêu nói. Vậy mà lại nói chuyện đánh một trận với Võ Đế tứ tinh hời hợt như vậy, một bên cũng bị lời này chọc tức, cũng quá không để mắt tới Vạn Bảo Lâu bọn hắn rồi.
Phu nhân cung trang giận quá thành cười, cười to nói:
– Ha ha, tốc chiến tốc thắng, tốt một cái tốc chiến tốc thắng, Mễ trưởng lão, Vạn Bảo Lâu chúng ta nể mặt người ta, nhưng người ta lại không nể tình đây này.
Mễ trưởng lão cũng dâng lên nộ khí, khẽ nói:
– Đã như vậy, Lục Nam, ngươi t ra tay đi, lãnh giáo thực lực vị nhân tài mới xuất hiện đệ nhất nhân này một chút, để hắn phân rõ khác biệt giữa nhân tài mới xuất hiện đệ nhất nhân và đệ nhất thiên hạ là thế nào.
– Đúng vậy, đúng vậy.
Phu nhân cung trang cười lạnh nói:
– Nếu không giáo huấn giáo huấn hắn, hắn thật cho mình là đệ nhất thiên hạ ro òi. Theo ta thấy ra, thực lực của hắn còn chưa hẳn đã được như Phi Vũ, thật không biết danh xưng này làm sao có được nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.