Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1453: Chứng minh (2)




Lý Vân Tiêu nói:
– Ngàn vạn đừng hạ thủ lưu tình, ta không hi vọng ngươi thua còn kiếm cớ nói không xuất toàn lực, như vậy đối tu vị võ đạo tương lai của ngươi không tốt đâu.
Phu nhân cung trang thiếu chút nữa đã tức đến thổ huyết, cắn răng nói:
– Đa tạ hảo ý, ngươi có thể đi chết rồi.
Thân ảnh của nàng khẽ động, hóa thành một đạo lăng lệ ác liệt hào quang tựu xông tới, một đầu như xà trường tiên tản mát ra huyết tinh chi khí, hung hăng rút đi lên.
Một đạo hồng mang hiện lên, roi trực tiếp đánh vào trên người Lý Vân Tiêu, “BA~” một tiếng lập tức đánh tan hắn, dĩ nhiên là một đạo tàn ảnh.
Chân thân Lý Vân Tiêu đã đến sau lưng phu nhân cung trang, sau đó liền vươn chỉ ra, một đầu Lôi Long xuất hiện.
– Thật nhanh
Trong lòng phu nhân cung trang cả kinh, thu hồi khinh thường trong lòng, rót vào nguyên lực trường tiên, khiến nó cứng rắn như một thanh bảo kiếm, “Ồ ồ” quất xuống, “BA~” một tiếng đánh tan Lôi Long kia, lôi điện nổ tung bốn phía.
Lý Vân Tiêu đã hóa thân lôi đình, hiển hiện trên trời cao, tay trái bấm niệm pháp quyết, tay phải xuất ra cái búa kia đánh mạnh xuống, một đạo lôi đình như thiên kiếp đánh đến, lập tức xẹt qua ngàn mét, lao tới phu nhân cung trang kia.
Tất cả mọi người trong lòng đều rùng mình, khó trách Lý Vân Tiêu một mực chắc chắn muốn lấy nội đan yêu thỏ này, thì ra thần thông lôi điện của hắn mạnh như thế
Lệ Phi Vũ càng thấy kinh hãi không thôi, lúc ở Tống Nguyệt Dương Thành, Lý Vân Tiêu tuy rằng cũng thi triển ra thủ đoạn thân hóa lôi đình, nhưng dù sao không phải thần thông chủ yếu của hắn, nhưng tình hình hiện giờ mà xem, thần thông lôi đình này vậy mà cường đại như vậy
Thần sắc phu nhân cung trang ngưng tụ, lôi đình chi uy này tuy rằng không đáng sợ, nhưng không phải không thể ngạnh kháng, dưới chân nàng đột nhiên giẫm ra một bộ bộ pháp, toàn thân bỗng nhiên hóa thành một trận gió, liền biến mất tại chỗ, cuốn tới chỗ Lý Vân Tiêu.
Trong gió truyền đến âm thanh lạnh như băng, nói:
– Mặc dù thần thông cường thịnh trở lại, cũng chỉ là bí thuật thôi. Cửu Thiên Đế Khí chính là Thiên Địa chính đạo, trấn áp tất cả quỷ mị võng lượng.
– Vậy sao?
Lý Vân Tiêu nói khẽ, hai tay lại không dừng lại chút nào, trước người ngưng ra tinh hoàn kia, trực tiếp đánh ra ngoài.
Trận gió kia tựa hồ đã nhận ra gì đó, lập tức đình chỉ tiến lên, hiện ra thân hình cung trang mỹ phụ, kinh hãi nhìn qua tràng năng tràn ngập lôi điện kia, vậy mà có thể chống lại đế khí của mình.
– Đáng chết.
Trường tiên phu nhân cung trang lập tức phá phong, một đạo hắc mang trong đó hóa thành một đầu trường xà lưng đầy vẩy, lao tới chỗ tinh hoàn kia.
Tinh hoàn mãnh liệt ép xuống.
Trong thiên địa một mảnh thanh âm thê lương “Ô ô”, trên thân trường xa không ngừng truyền đến hồ quang điện chớp động, còn có tiếng bạo liệt “Bang bang”, giống như một cây xương cột sống nổ bung từng cái vậy.
Sắc mặt phu nhân cung trang đại biến, trong mắt lộ ra thần sắc khó có thể tin, trường tiên kia cùng nàng tâm thần tương liên, tự nhiên biết rõ đã bị thương tổn thương, vội vàng thu trở về, nàng lần nữa hóa thành một đạo gió lốc, muốn né khỏi uy áp của tinh hoàn.
Tất cả mọi người đều chấn động, tuyệt đối không ngờ phu nhân cung trang vậy mà rơi xuống hạ phong
Sắc mặt Lý Vân Tiêu bình tĩnh, một tay không ngừng bấm niệm pháp quyết, tinh hoàn kia tùy tâm sở dục biến hóa lấy, càng lúc càng lớn, bao phủ một phương, phàm là dưới vòm trời đều không thể né tránh, phi tốc bao trùm tới phu nhân cung trang kia.
– Địa Long Nghịch Thế.
Phu nhân cung trang thấy tránh cũng không thể tránh, cũng trở nên hung ác, trường tiên hoành ở trước người, trực tiếp nghịch thiên mà lên, căng không gian lôi đình màu xanh da trời kia ra, hắc khí và lam quang đan vào cùng một chỗ, hình thành một bức kỳ cảnh trên bầu trời.
“Ầm ầm”
Hai cổ lực lượng rốt cục trùng kích lẫn nhau, chợt nổ tung lên, nháy mắt tinh hoàn nổ bung chợt hiện ra Ma Ha cổ văn, lôi điện chi lực chấn khắp bốn phía, quét ngang tất cả
Mà Địa Long trường tiên màu đen lại phá tan thế giới điện quang màu xanh da trời, mọc lên như nấm, một đầu thăng long mà lên.
Mọi người Vạn Bảo Lâu đã triệt để sợ ngây người, hai người đánh một trận, vậy mà lộ ra thế hoà không phân thắng bại, mà nhìn sắc mặt phu nhân cung trang, tựa hồ còn rơi xuống hạ phong.
Lệ Phi Vũ càng ngây ra như phỗng, chỉ có hắn hiểu được, Lý Vân Tiêu còn có đại lượng thủ đoạn chưa từng thi triển, nếu bày ra hết, Lục Nam đại nhân sợ rằng khó mà thắng được.
– Dừng tay.
Mễ trưởng lão rốt cục ngồi không yên nữa, trầm giọng quát.
Lý Vân Tiêu sau khi bị phá tinh hoàn, đang định vận dụng kiếm đồ, nghe thấy Mễ trưởng lão vừa quát, lúc này liền ngừng lại.
Hắn cũng không muốn trở mặt với Vạn Bảo Lâu, dù sao kiếp trước và kiếp nầy đều rất hòa hợp.
Sắc mặt phu nhân cung trang đã triệt để phát xanh phát tím rồi, các loại cảm xúc hoảng sợ, khiếp sợ, xấu hổ và giận dữ, cảm thấy khó xử, v… v… đều hiện lên trên mặt. Nàng cũng biết nếu mình tiếp tục đánh, khả năng bại trận sẽ rất lớn.
Mễ trưởng lão nói:
– Trận chiến vừa rồi thật khiến ta mở rộng tầm mắt. Danh tiếng Vân thiếu, quả nhiên danh bất hư truyền.
Lý Vân Tiêu thu liễm khí thế trên người, từ không trung bay xuống, lạnh nhạt nói:
– Mễ trưởng lão quá khen, hiện giờ nội đan yêu thỏ này, ta có thể cầm rồi chứ?
– Đương nhiên.
Mễ trưởng lão đột nhiên trở nên hào phóng, làm ra thủ thế tùy ý, cười nói:
– Vân thiếu nếu đã chứng minh con thỏ này là ngươi giết chết, vậy thì tất cả tự nhiên đều của ngươi rồi, chúng ta sao không biết xấu hổ lấy các bộ phận khác được chứ.
Lý Vân Tiêu nói:
– Thực không dám dấu diếm, ta và yêu thỏ này đánh một trận mở ra thông đạo không gian, trực tiếp bị truyền tống đến tận đây. Bản thân ta cũng bị trọng thương, chỉ vừa mới khôi phục xong, không nghĩ đến chư vị lại tiến vào.
Trong lòng mọi người càng giật mình, trong lòng Lệ Phi Vũ đột nhiên sinh ra một loại cảm giác Lệ Phi Vũ, chênh lệch giữa hai người càng lúc càng lớn, tựa hồ khó mà cùng đẳng cấp, mà mình chỉ có thể nhìn qua bóng lưng đối phương, càng chạy càng xa.
Mễ trưởng lão ngăn chặn kinh hãi trong lòng, cười lớn nói:
– Thì ra là thế, nếu Vân thiếu không triển lộ thực lực, quả thật rất khó khiến người tin tưởng, hiện giờ đã xác nhận, vậy thì không có gì hiểu lầm nữa rồi, con thỏ ày Vân thiếu đều cầm đi đi.
Lý Vân Tiêu cũng không khách khí, hắn cũng không phải loại cự phú như Vạn Bảo Lâu, về sau còn cần rất nhiều tài nguyên, hắn vỗ cái trán con thỏ kia, lập tức thu vào trong Giới Thần Bi.
Mọi người Vạn Bảo Lâu thấy thế đều cực kỳ đau lòng, tông môn mặc dù có tiền, nhưng cũng không có nghĩa là bọn hắn cũng có tiền a!
Lý Vân Tiêu thu hồi con thỏ, cáo từ nói:
– Hiểu lầm đã giải, ta còn có chuyện quan trọng nơi người, trước hết xin cáo từ.
Mễ trưởng lão vội vàng nói:
– Vân thiếu chậm đã, lão hủ có việc hỏi
Lý Vân Tiêu xoay người lại, hỏi:
– Là chuyện Tống Nguyệt Dương Thành sao?
– Đúng vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.