Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1643: Không thể buông tha (1)




Liêu Dương Băng nhìn hai gã cường giả Võ Đế thành Hồng Nguyệt khác nói:
– Hai vị đại nhân có gì phân phó không?
Hai người kia một người là người Nguyễn gia, tên Nguyễn Tích Tuyền, là chi thứ rất xa của Nguyễn gia, bởi vì thực lực kinh người nên cũng được tiến vào hạch tâm gia tộc. Một người khác là một khách khanh, nhưng cũng là lão nhân của thành Hồng Nguyệt, tên Ngạc Nhạc Trì.
Hai người liếc nhìn nhau, đều lắc đầu.
Nguyễn Tích Tuyền nói:
– Chuyến đi lần này toàn bộ do ngươi phụ trách, hai người chúng ta chỉ hiệp trợ thôi
Liêu Dương Băng mỉm cười, nói
– Đã như vậy, vậy thì đi thôi, ta đi cùng với người tiểu đội Chiến Nhận.
Bởi vì Truyền Tống Trận mỗi lần chỉ có thể truyền hai mươi người, cho nên chuyển hai người trong tiểu đội vào đội ngũ của Vu Võ Khâm, hai người kia cực kỳ không muốn, ra sức chống cự, khiến ba gã Võ Đế đều nhíu mày.
Cái này khiến tất cả mọi người không khỏi có chút tò mò, tiểu đội Chiến Nhận đến cùng có gì tốt, vì sao thành viên lại có lòng trung thành mãnh liệt như thế.
Cuối cùng chỉ đành nói rõ chỉ là chia đội trong thời gian truyền tống, bọn hắn mới bằng lòng, nhưng vẻ mặt vẫn không vui.
Sau khi giảm đi hai người, hơn nữa thêm vào Liêu Dương Băng, vừa vặn hai mươi người, trực tiếp đạp vào Truyền Tống Trận vừa chữa trị không lâu, một đạo quang mang hiện lên, thân ảnh hai mươi người liền trực tiếp biến mất tại chỗ.
– Chuyện gì xảy ra?
Một lát sau, tất cả mọi người đi ra khỏi thông đạo không gian, nhưng những gì thấy trước mắt lại khiến bọn hắn phải nhíu mày.
Bốn phía một mảnh hoang vu, tựa hồ giống một nơi hoang vắng, nhìn về phía trước lại là sơn mạch trùng điệp.
Lúc này dù là ai cũng rõ là truyến tống có vấn đề.
– Cái này, cái này phải làm sao đây?
Liêu Dương Băng nhíu mày, căn bản không nghĩ tới truyền tống lại sai lầm, nhất định là sau khi bị Mễ Cao Dương phá hủy vội vàng nên không chữa trị hoàn thiện rồi.
Trên người hắn cũng không có tọa độ thành Bạch Xung, thoáng cái đã mất đi phương hướng, không khỏi nhìn về phía Lý Vân Tiêu.
Dù sao cũng là Lý Vân Tiêu yêu cầu đi thành Bạch Xung!.
Lý Vân Tiêu cau mày nói:
– Ngươi ở trấn Hải Thiên lâu như vậy, chẳng lẽ ngay cả tinh bàn định vị thành trì gần biển cũng không có sao?
Tất cả mọi người lại càng hoảng sợ, hoảng sợ nhìn qua Lý Vân Tiêu, hắn lại dám nói chuyện như vậy với Liêu Dương Băng đại nhân, trong giọng nói còn tràn đầy ý trách móc nữa.
Lập tức nguyên một đám đổ mồ hôi lạnh, không biết Liêu Dương Băng đại nhân sẽ trách phạt thế nào đây.
Khiến tất cả mọi người mở rộng tầm mắt, trợn mắt há hốc mồm chính là, Liêu Dương Băng vậy mà vỗ trán của mình, cười nói:
– Ngươi không nói ta còn quên mất, trong khoảng thời gian này chiến sự quá khổ, trí nhớ cũng giảm xuống.
Trong tay hắn lóe lên ánh sáng màu xanh, lập tức một khối trận bàn hình vuông hiển hiện trong tay, bắt đầu triển khai định vị.
Đội viên tất cả đều há to mồm, thầm nghĩ vị đại nhân này vậy mà tốt tính như vậy
Trên trận bàn nổi lên một đạo quang mang, bắt đầu diễn biến ra cảnh tượng huyền ảo, thoáng cái đại địa sông núi đều hiện ra, đúng là thành Bạch Xung, cạnh tượng ở phụ cận rất khác với nơi này.
Liêu Dương Băng nhướng mày, vỗ cái trận bàn kia, lập tức trên đó mở ra một lỗ khảm, bên trong xuất hiện một cây kim đồng hồ đang không ngừng xoay tròn, cuối cùng chỉ về hướng phía nam.
Liêu Dương Băng nói:
– Phi Dương công tử, ở phía Nam.
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
– Ân, cứ đi về hướng Nam đi, không biết còn kém bao nhiêu, có lẽ cũng không xa lắm đâu.
Tất cả mọi người thầm than vị đại nhân Võ Đế này tính tình thật tốt, nếu đổi lại là cường giả Cửu Thiên cảnh khác thì Lý Vân Tiêu không lễ phép như thế sợ rằng đã sớm chụp chết rồi.
Liêu Dương Băng trực tiếp ném ra một chiếc chiến hạm Kim Dương thất giai, mọi người phi thân lên, bắt đầu toàn lực lao về hướng Nam
Hắn lại cùng Lý Vân Tiêu trực tiếp tiến vào trong mật thất, để những người còn lại của tiểu đội đợi ở bên ngoài.
– Đa tạ ân Vân Tiêu công tử trước kia cứu giúp
Hai người một mình cùng một chỗ, Liêu Dương Băng lúc này liền bái xuống, hắn là thật tâm cảm tạ.
Tuy rằng hắn là một lão hồ ly, lòng dạ sâu đậm, nhưng cũng không có chuyện gì quan trọng bằng tánh mạng mình, đối với ân nhân cứu mạng hắn vẫn cực kỳ biết ơn
Lý Vân Tiêu vung tay lên, trực tiếp nâng hắn lên, nói:
– Nghiêm trọng rồi, ta chẳngqua chỉ kịp thời nhắc ngươi một chút, có thể thoát được một mạng vẫn là nhờ thực lực của ngươi. Dưới loại tình huống đó nếu ngươi thật sự gặp nạn, ta cũng không có khả năng lộ ra thân phận tới cứu ngươi.
Liêu Dương Băng trong lòng thất kinh, lực lượng nhấc lên của Lý Vân Tiêu lại khiến hắn không thể kháng cự, trong lòng hắn không khỏi đại chấn, biết rõ tu vị đối phương nhất định lại tinh tiến không ít, hắn nói:
– Đó là tự nhiên, Vân Tiêu công tử dám vào thời điểm này lẫn vào Ma Thiên đại thành, đảm lượng đã vượt qua tưởng tượng của thường nhân rồi.
Lý Vân Tiêu cười khổ không thôi, liên tục lắc đầu, thở dài:
– Lần này chiến sự chung quy cũng là vì ta mà ra, quả thật thẹn trong lòng
Liêu Dương Băng nhịn không được hiếu kỳ, nói:
– Tiểu Hồng kia…
Lý Vân Tiêu ngắt lời nói:
– Hạ lạc của Tiểu Hồng ta quả thật biết rõ, nhưng giờ phút này đã không cách nào trả lại cho Hải tộc được nữa, cho nên lần này ra biển ngoại trừ mục tiêu Bắc Minh Thiên Lộc ra, ta còn định đi Vương cung Đông Hải, triệt để giải quyết chuyện Tiểu Hồng luôn.
– Cái…, cái gì?
Liêu Dương Băng kinh hãi tròng mắt cũng lồi ra, hoảng sợ thất thanh nói:
– Ngươi, ngươi muốn đi Vương cung Đông Hải sao?
Sắc mặt Lý Vân Tiêu ngưng trọng nhẹ gật đầu, nói:
– Thân phận Tiểu Hồng kia hết sức đặc thù, người Hải tộc đối với nàng là tình thế bắt buộc, nếu không thể làm rõ ràng thì chiến sự hai tộc sợ rằng sẽ không ngừng thăng cấp lên, đối với toàn bộ Thiên Võ Giới đều là họa không phải phúc.
– Thế nhưng, nhưng mà…
Liêu Dương Băng kinh ngạc đứng đó, trong lúc nhất thời không nói ra lời.
Lý Vân Tiêu nói:
– Hiện giờ chỉ hi vọng tranh thủ thời gian ra biển, hi vọng toàn bộ tuyến dọc Đông Hải có thể kháng trụ công kích quy mô lớn.
Hắn ngừng lại nói:
– Ma Thiên đại thành nhất định là nơi hạch tâm toàn bộ chiến sự tuyến dọc Đông Hải, theo ngươi thấy thì có thể thủ bao lâu?
– Thủ bao lâu…
Liêu Dương Băng phục hồi tinh thần lại từ khiếp sợ, trầm tư một hồi, mới nói:
– Chỉ cần không có cường giả Võ Đế cửu tinh công thành, có lẽ có thể thủ một thời gian ngắn
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
– Vậy thì tốt rồi, có thể tranh thủ cho ta thêm chút thời gian. Hơn nữa thành Hồng Nguyệt tuyệt đối không cho phép Ma Thiên đại thành bị công phá đâu, bọn hắn nhất định còn át chủ bài không để người biết, mới có thể dự tính chèo chống lâu hơn.
Tâm tình Liêu Dương Băng thoáng cái trở nên trầm trọng nói:
– Vân Tiêu công tử là định ra biển từ thành Bạch Xung sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.