Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1757: Đoạt bảo (2)




Toàn bộ quá trình đại hội, từ đầu đến cuối đều ngồi bất động chính là Thủy Tiên, nàng cũng không biết mình muốn cái gì, mấu chốt là nàng muốn gì đều có cả, cho nên chỉ muốn xem náo nhiệt thôi.
Triệu Văn Chiến nói:
– Kỳ vật cùng nhau thưởng thức đến đây là kết thúc, mọi người nghỉ ngơi hai canh giờ, có thể tự tiến hành một ít giao dịch. Kế tiếp chúng ta cũng phải chuẩn bị đấu giá vài món bảo vật cuối cùng, chư vị tạm thời rời đi một chút đi.
Trong đại sảnh huyễn bảo tiếng động lớn xôn xao một chút, mọi người nhao nhao rời đi, không ít ánh mắt của người đều nhìn quanh mọi nơi, quét tới quét lui trên người những võ giả khác, tựa hồ đang tìm kiếm mục tiêu.
Tất cả mọi người vừa ra huyễn bảo đại sảnh, liền lập tức hóa thành một đạo độn quang rời đi, đặc biệt là những người đã lộ ra bảo bối, sợ dẫn xuất phiền toái nên chạy đi rất nhanh.
Đáng lo nhất chính là Bắc Minh Lai Phong, hơn mười đạo khí tức nguy hiểm toàn bộ đều tâp trung lấy hắn.
Vừa ra khỏi hội trường huyễn bảo đại sảnh, hắn theo thật sát sau lưng v, hai người trực tiếp hóa thành một đạo quang man rời đi.
Lý Vân Tiêu vừa ra hội trường, cũng phát hiện hơn mười đạo hào quang hội tụ trên người hắn, nhưng hắn đứng một chỗ với Thủy Tiên nên không người nào dám tiến lên cả, đều ở xa xa nhìn chằm chằm vào
Nhuận Tường cười lạnh nói:
– Lý Vân Tiêu, có giỏi thì đừng nên cáo mượn oai hùm, tự mình cút đi, xem thử lát nữa ngươi có thể sống sót trở về không
Lý Vân Tiêu nói:
– Thủy Tiên công chúa, vậy ta rời đi một hồi vậy.
Thủy Tiên nói:
– Chính ngươi cẩn thận đấy!
Lý Vân Tiêu cười nhạt một tiếng, lập tức hóa thành một đạo quang mang rời đi. Hai người Liêu Dương Băng và Kinh Vĩnh Dạ liếc mắt nhìn nhau, cũng đi theo. Bọn hắn đã triệt để cột vào trên một chiến xa với Lý Vân Tiêu rồi.
Quả nhiên, bốn phía lập tức bạo khởi hơn mười đạo hào quang, đều đuổi theo.
Thân phận Thuật Luyện Sư cửu giai và rất nhiều bảo vật mà Lý Vân Tiêu lộ ra đã sớm bị không ít người nhớ thương trong lòng rồi.
– Dù ngươi có trốn lên trời xuống biển cũng không thoát được đâu!
Sau khi bay đi mấy trăm dặm, trên không một mảnh sơn mạch kéo dài không ngớt, những cường giả Hải tộc kia nguyên một đám đuổi theo.
Lý Vân Tiêu ngừng thân thể, lạnh nhạt mà đứng, khóe miệng của hắn hiện ra nụ cười chế nhạo.
Ý nghĩ của hắn cũng rất đơn giản, nếu những người này đã dám đánh chủ ý vào hắn, hắn không ngại giải quyết hết, để bớt đi rắc rối sau này.
Liêu Dương Băng trầm giọng nói:
– Chí ít có hơn ba mươi người, thật sự là một đám không biết sống chết
Kinh Vĩnh Dạ khẽ nói:
-Ba người chúng ta liên thủ, khiến bọn hắn có đi không về!
Sau mấy hơi thở, quả nhiên hơn ba mươi đạo hào quang đuổi theo, thoáng cái đã vây quanh lấy ba người, ở trên hư không còn có vài đạo khí tức rất mạnh truyền ra.
Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:
– Chư vị, chúng ta không hề quen biết a?
– Không hề quen biết?
Trong đó tên đích Hải tộc đầu ba sừng nhìn xuống bốn phía, cũng biết tâm tư của những người còn lại, cười lạnh nói:
– Ta cũng biết ngươi có chút ít bổn sự, nhưng ở trước mặt huynh đệ ta cũng chả là thá gì cả. Nhưng huynh đệ chúng ta cũng không phải loại người bỏ đá xuống giếng, chỉ cần ngươi giao Đan Tinh Thán Thạch ra đây, mấy người chúng sẽ quay đầu rời đi.
Có tất cả năm người đầu mọc ba sừng, người đầy màu nâu, hiển nhiên là cùng một chủng tộc.
Trên thân năm người lộ ra nguyên lực chấn động rất mạnh, cũng không phải cường giả Võ Đế bình thường, nguyên một đám lộ ra bộ dáng dữ tợn.
Lý Vân Tiêu nói:
– Nghe các ngươi nói vậy coi như có chút lương tâm, ta phế năm người các ngươi mỗi người một tay là được, về phần còn? Ta với các ngươi có ân oán gì?
Năm người kia đều giận dữ, người cầm đầu lạnh giọng nói:
– Nhân loại đều gian ngoan mất linh như vậy sao?
– Ha ha, đây là Nhân tộc sao, thật quá mức tự đại rồi.
Một vị Hải tộc toàn thân màu xanh sẫm mỉa mai cười lạnh nói:
– Chúng ta cũng rất đơn giản, lấy ra tất cả bảo bối trên người ngươi ra đây, lại tự phá đi đan điền thì ngươi có thể đi.
Trong mắtLý Vân Tiêu lóe lên hàn quang, nói:
– Đúng vậy, ngươi muốn phá đan điền ta, ta nhớ kỹ.
Một gã Hải tộc mọc ra loa miệng cau mày nói:
– Tánh mạng của người này thuộc về ta, bảo vật có thể thuộc về các ngươi.
Hải tộc toàn thân màu xanh sẫm kia cười lạnh nói:
– Ha ha, chẳng lẽ ngươi muốn nhốt hắn lại, chuyên môn luyện khí cho ngươi sao?
Cường giả Hải tộc loa miệng hừ lạnh nói:
– Sao hả, chẳng lẽ có gì không ổn?
Tất cả mọi người đều khẽ động, đây thật là chủ ý tuyệt diệu ah, đối phương chính là Đại Thuật Luyện Sư cửu giai, trong toàn bộ biển rộng sợ rằng cả đời cũng khó gặp được một người a!
Ý nghĩ này lướt qua, lập tức khó có thể ức chế lan tràn trong lòng mỗi người
Liêu Dương Băng cười lạnh nói:
– Vân thiếu, động thủ đi? Đừng bỏ lỡ thời gian đấu giá bảo vật áp trục cuối cùng đấy!
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Có đến hai canh giờ cơ mà, giết những con sâu cái kiến này cần hai canh giờ sao?
– Hừ thật đúng là tự tin.
Hải tộc đầu ba sừng kia hừ lạnh nói:
– Mọi người trước hết giết hai gã võ giả này, sau đó bắt lấy tên Thuật Luyện Sư cửu giai. Năm huynh đệ ta chỉ cần khối Đan Tinh Thán Thạch kia liền rời đi, còn lại tự các ngươi phân chia đi.
– Đúng vậy, chắc hẳn trong tay hai gã cường giả Võ Đế kia cũng có không ít bảo vật đâu!
Một gã cường giả Hải tộc cũng trầm giọng nói, trong mắt lóe ra hào quang tham lam.
– Đã như vậy thì động thủ đi.
Một gã Hải tộc thét dài một tiếng, liền lập tức ra tay chộp tới Lý Vân Tiêu.
Những Hải tộc này trời sinh tính cách đã dã man, đánh giết cực kỳ hưng phấn, đều lộ ra vẻ dữ tợn.
“Hừ”
Kinh Vĩnh Dạ hừ lạnh một tiếng, bước ra trước một bước, trực tiếp ngăn ở trước người Lý Vân Tiêu trước người, hóa chưởng làm kiếm, chém tới tên Hải tộc kia.
“Phanh”
Hai người chạm nhau một chưởng trên không trung, Kinh Vĩnh Dạ ổn chiếm thượng phong, khiến tên Hải tộc kia phải liên tiếp lui về phía sau.
Hải tộc kia kinh sợ nói:
– Mọi người cùng nhau ra tay, hai tên cường giả Nhân tộc này không đơn giản.
Người còn lại cũng lộ ra sát khí, vọt lên.
Hơn ba mươi người đồng thời ra tay, uy thế kinh thiên động địa, các loại tuyệt chiêu ngang trời mà đến, khiến sắc mặt ba người đại biến.
Liêu Dương Băng quát to:
– Phân tán, thay Vân thiếu dẫn dắt đi một ít đối thủ đi.
Hắn quyết định thật nhanh, trực tiếp hóa thành một đạo quang mang lao ra hơn ngàn mét.
– Muốn chạy trốn?
Quả nhiên có vài tên cường giả Hải tộc sắc mặt lạnh lẽo, liền đuổi tới.
Kinh Vĩnh Dạ lập tức đã hiểu rõ cách nghĩ của Liêu Dương Băng, thoáng cái cũng độn đi gần ngàn mét, thay Lý Vân Tiêu dẫn đi không ít địch nhân.
Thân hình Lý Vân Tiêu lại trở nên hoảng hốt, vô số công kích trực tiếp xuyên qua thân thể của hắn, lại không thể tổn thương hắn mảy may.
Những Hải tộc kia đều thoáng ngạc nhiên, cả đám đều ngốc trệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.