Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1758: Chém giết (1)




Tên Hải tộc loa miệng kia trầm giọng nói:
– Tiểu tử này là Đại Thuật Luyện Sư, có thể dùng tinh thần lực thay đổi không gian, di hình hoán ảnh, mọi người cùng nhau ra tay.
Người Hải tộc chưa bao giờ chiến đấu với Thuật Luyện Sư, nào biết đến những trò này, nghe vậy lúc này mới gào thét lớn xông tới.
Năm tên Hải tộc đầu mọc ba sừng càng xông ở trước nhất, năm người liên thủ, đúng là một bộ hợp kích chi thuật, phân biệt phong tỏa lấy không gian bốn phía Lý Vân Tiêu khiến hắn không cách nào trốn chạy được.
Hơn nữa công kích phân biệt từ phương vị đánh ra, khiến không gian bị đánh cho biến hình.
Lý Vân Tiêu đột nhiên phát ra tiếng kêu nhẹ, năm người này liên thủ, thay đổi đi không gian bằng phẳng, mà năm người ở chỗ sâu trong khe hở không gian thoáng cái ẩn dấu hoàn toàn tung tích
Trong hai mắt hắn cũng thoáng hiện lên Nguyệt Đồng, lập tức nhìn rõ ràng phương vị của năm ngươi, năm đạo công kích vòng vo trong không gian, không hề đi thẳng tắp, tùy ý vòng vèo đột nhiên đánh tới trước mặt hắn.
– Có chút ý tứ.
Lý Vân Tiêu có phần cảm thấy hứng thú, lăng không điểm tới một ngón tay, Đại Bi Mộ Vân Kính lăng không mà ra, tản mát ra ánh sáng nhu hòa dựng thẳng trên không trung, thân kính không ngừng xoay tròn biến lớn, hơn nữa chậm rãi hạ thấp xuống, đồng thời tán phát ra đạo đạo cường quang, bắn vào trong không gian vặn vẹo kia
Bảo kính biến thành cao chừng một ngươi, rơi vào trước người Lý Vân Tiêu.
Năm đạo công kích ầm ầm đánh tới, Lý Vân Tiêu mặt không đổi sắc, mà chỉ lạnh nhạt bước ra một bước, trực tiếp đi vào trong kính, thân thể biến mất không thấy gì nữa.
“Phanh”
Quyền kình đánh lên thân kính, một nửa theo đường cũ bắn trở về, một nửa xuyên thấu kính quang, cũng bị bắn tới phương hướng khác, chống lại công kích từ hướng khác vọt đến
“Rầm rầm rầm phanh”
Năm đạo quyền phong bị mặt kính chia lìa ra, không ngưng va đập lẫn nhau, còn có mấy đạo càng trực tiếp bắn về bản thân bọn họ nữa.
– Cái gì?
Năm trong lòng người cả kinh, vội vàng lần nữa ra tay, khiến không gian vặn vẹo, năm đạo thân ảnh lóe lên tiếp tục giấu kín trong khe hở
Mà giờ khắc này trong kính lóe lên hào quang, Lý Vân Tiêu đi ra từ mặt khác của tấm gương, thần sắc lạnh nhạt.
Toàn bộ quá trình hắn không làm gì cả, chỉ đi vào trong kính, lại đi ra thôi.
– Quả nhiên thân mang dị bảo
Một người trong đó vừa mừng vừa sợ, quát:
– Các huynh đệ, trực tiếp hiện thân liều mạng với hắn.
Không gian bốn phía lần nữa biến hóa…, năm người vận chuyển nguyên lực tới cực hạn, phân biệt từ mấy vị trí xảo trá tai quái công kích đến.
Lý Vân Tiêu cười nhạt một tiếng, hai tay không ngừng kết ấn trên không trung, trong chốc lát như lòng bàn tay nắm ngọc, vạn đạo cường quang tỏa ra.
Trên bầu trời ầm ầm một tiếng, dị tượng nổi lên bốn phía.
Bốn đạo hào quang màu sắc bất đồng từ tứ cực hội tụ đến, ngưng tụ thành một đường trên không trung rơi xuống dưới, trực tiếp hội tụ trong lòng bàn tay hắn.
Một cái ấn thật lớn hình thành trên không trung, trên đó lưu quang dị sắc, tựa hồ hội tụ đủ loại quy tắc trong đó, hàng trăm hàng ngàn ký hiệu cổ quái phiêu động bên trên.
– Chiêu này...
– Không tốt
Năm người kia lập tức ý thức được nguy hiểm, lập tức đánh ra một cái tư thế cổ quái nhìn qua quái dị không thể lý giải.
Nhưng tư thế năm người hợp nhất, vậy mà hiện ra một đạo quyền ảnh, như ẩn như hiện.
– Liều mạng
Người cầm đầu hét lớn một tiếng, quyền ảnh lập tức trở nên ngưng thực đánh tới tứ cực ấn trước người Lý Vân Tiêu.
– Thiên Địa Vô Cực, Lục Đạo Luân Hồi.
Lý Vân Tiêu khẽ quát một tiếng, thân ảnh chập chờn dưới kim mang cực lớn, hai tay kết ấn mà ra, đạo Thiên Địa Ấn kia đột nhiên đánh xuống dưới.
“Phanh”
Kim ấn và quyền ảnh va chạm với nhau đều nghiền nát, năng lượng cuồng bạo thoáng cái đánh bay, cuốn lấy toàn bộ sáu người vào trong đó.
Hải tộc bên ngoài nguyên một đám kinh hãi, nhao nhao tránh lui ra, trong mắt lập loè lệ mang nhìn thẳng vào năng lượng phong bạo kia.
Chấn động trùng kích cực lớn va vào người Lý Vân Tiêu tóe lên chút kim quang, hắn không hề có chút phản ứng, lăng không bước ramột bước đi tới năm người kia.
Mà năm tên cường giả Hải tộc lại đau khổ chèo chống trong gió lốc, cảm nhận được khí tức Lý Vân Tiêu lăng không mà đến đều cảm thấy chấn động, sợ hãi nói:
– Ngươi...
“Rầm rầm rầm”
Lý Vân Tiêu trực tiếp bay lên trời, liên kích ra năm cước, trực tiếp đánh vào trái tim năm người chấn cho ngực bọn họ vỡ vụn, nhổ ra một miệng lớn máu tươi bay ngược ra ngoài.
– Để đại gia ra tay!
Hải tộc bên ngoài lập tức phát hiện tình huống không đúng, tên loa miệng kia hét lớn một tiếng liền mở miệng rộng ra khẽ hút, sau đó phun ra thanh âm cổ quái “PHỐC PHỐC PHỐC... ” liên tiếp, khiến lòng mọi người đều run lên.
Mà sóng âm chi lực càng mạnh hơn nữa lại theo thanh âm kia khuếch tán, bao lấy một phương bầu trời đánh tới trên người Lý Vân Tiêu.
Một gã Hải tộc khác lại mở tay ra, hai cây gai xương nhô lên, lăng không chém xuống, hai đạo quang mang hồng sắc lần lượt chém xuống.
Lý Vân Tiêu đảo tay phải, Hoàng Triêu Chung trực tiếp bay ra, lập tức hóa thành cao mấy trượng
“Đương đương”
Hai đạo trảm kích bị ngăn cản lại, sau đó trong tay hắn kháp ra một đạo quyết ấn, trực tiếp vỗ vào trên chung.
“Coong coong”
Bầu trời đều chấn động, một đạo sóng âm tuyệt cường trùng kích ra, sóng âm trực tiếp phá khai Thiên Địa phong bế, bao phủ lấy thanh âm cổ quái kia, đánh tới tên Hải tộc loa miệng.
“Phanh”
– Ah!
Tên Hải tộc kia truyền đến một tiếng hét thảm, loa miệng thật dài dưới một kích của Hoàng Triêu Chung lại giống như lò xo bị ép xuống, nhưng không cách nào phục hồi như cũ.
Lý Vân Tiêu thuấn di một cái đến trước mặt hắn, âm thanh lạnh lùng nói:
– Miệng của ngươi rất biết hú đúng không?
Hắn trực tiếp giơ búa lên nện xuống miệng đối phương
Cái búa kéo ra tia chớp thật dài, xẹt qua trời cao, uy thế kinh người.
Tên Hải tộc kia bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, vội vàng hai tay che miệng lui về phía sau.
Nhưng vô luận lui thế nào, Lý Vân Tiêu cũng đều cách hắn ba thước cả
“Ầm ầm”
Thiên Chùy rốt cục nện xuống, tia chớp trực tiếp đục qua tay hắn, đánh vào trong miệng hắn.
Hải tộc kia toàn thân bị giật khiến run rẩy vài cái, cả cái đầu ngoại trừ tròng trắng mắt ra, toàn bộ đều hóa thành cháy đen, bốc lên khói nghi ngút.
Cái miệng thật dài kia cũng biến thành một cái động lớn, cả người không biết sinh tử, trực tiếp rơi xuống từ không trung.
Hơn mười người còn lại đều là kinh hãi, lần lượt nhao nhao ra tay đánh tới.
Đặc biệt là tên Hải tộc toàn thân màu xanh sẫm kia, lúc Lý Vân Tiêu đảo qua hắn trong mắt là một mảnh tĩnh mịch, khiến hắn sợ tới mức toàn thân rét run, biết rõ nếu mình không liều toàn lực thì tuyệt không thể nào may mắn thoát khỏi được.
– Mọi người đừng hoảng hốt, hắn một mình khó chống, chúng ta liên thủ không lý nào không thắng được.
Tên Hải tộc toàn thân màu xanh sẫm kia sau khi khích lệ mọi người liền đi đầu tựu vọt lên, trên cánh tay hiện ra một khối mai rùa, như cối xay nện xuống dưới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.