Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1933: Huyền khí cảm ứng




Hắn vốn là Thánh Vực Cục trưởng, lo lắng vấn đề độ lớn của góc không giống Lý Vân Tiêu tùy tâm sở dục, thiên mã hành không như vậy, chuyện phải băn khoăn nhiều lắm.
Lý Vân Tiêu nghiêm mặt nói:
– Hải tộc khó tránh khỏi quá mức lớn lối, nếu thật chiến sự thăng cấp, ta kiến nghị Thánh Vực có phải suy nghĩ thật kỹ hay không, cho bọn hắn một điểm giáo huấn cả đời khó quên!
Viên Cao Hàn cả kinh, vội hỏi:
– Trăm triệu không nên, nhưng nếu là Thánh Vực nhúng tay vào, như vậy Hải Chi Sâm Lâm cũng tất nhiên sẽ tham dự vào việc này, đến lúc đó đã diễn biến thành thiên hạ đại chiến!
Lý Vân Tiêu hừ nói:
– Đại chiến thì cứ đại chiến đi, bọn họ còn không sợ, chúng ta sợ gì? Cùng đi đem Hải Chi Sâm Lâm lật tung, lại đem tam hải vương cung khác cũng lật tung lên, lại nhìn xem bọn hắn còn làm sao kiêu ngạo.
– Không thể nói lý hoàn toàn không thể nói lý!
Viên Cao Hàn phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn một cái, biết bàn lại xuống phía dưới, càng sẽ bị tức chết, quyết đoán ngậm miệng không nói chuyện, bắt đầu tỉ mỉ quan sát khối linh mạch này đứng lên.
Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng cười, bộ dáng cuồng vọng không kềm chế được, cũng lộ ra một vẻ lo âu.
Hắn làm sao không sợ lưỡng tộc chiến sự thăng cấp, đối với hắn mà nói, thiên hạ to lớn, Nghiễm Hiền muốn giết hắn khó như lên trời, nhưng nếu là liên lụy đến cả nhân tộc, hắn mặc dù ở làm sao phóng đãng không kềm chế được, cũng lòng có khó an.
Do đó hiện tại khẩn yếu nhất đó là tăng tu vi, chỉ cần khôi phục lại võ đạo cảnh giới kiếp trước, lại thêm đời này con bài chưa lật, thực lực đủ để chống lại toàn bộ Đông Hải long tộc.
Hắn lắc mình một cái, liền xuất hiện ở một chỗ khác.
Năm tên Long Vệ trong nháy mắt kinh ngạc đứng lên, từ trong tu luyện phục hồi tinh thần lại, cảnh giác nhìn chăm chú hắn.
Giữa song phương bầu không khí phi thường xơ xác tiêu điều, không khí đều ngưng ra băng kết.
Lý Vân Tiêu cười, nói:
– Chư vị không cần khẩn trương. Lên thuyền của ta, sau này khẳng định đều là người của ta, chúng ta có thể thử cải biến một chút bầu không khí?
– Người của ngươi? Nằm mơ ngươi tới khi nào thả cho chúng ta rời khỏi?
Nghiễm Yên lớn tiếng quát.
– Rời khỏi?
Lý Vân Tiêu vẻ mặt mờ mịt:
– Ta có nói qua sẽ thả cho các ngươi rời khỏi sao?
Năm người đều là sắc mặt đại biến, kinh sợ không ngớt, một người cả giận nói:
– Lẽ nào ngươi muốn nhốt chúng ta cả đời?
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Nơi đây chính là siêu phẩm huyền khí nội bộ, tự thành một giới, chỉ cần các ngươi hài lòng, có thể ở cả đời.
Một người cả giận nói:
– Chúng ta không vui!
Lý Vân Tiêu sắc mặt đột nhiên phát lạnh:
– Không vui, cũng phải ở cả đời.
– Ngươi…
Người kia giận dữ, trên người long khí bạo khởi, muốn lăng không sát nhân, bị Nghiễm Yên ngăn lại.
Sắc mặt của Nghiễm Yên cũng hết sức khó coi, nói:
– Ngươi muốn như thế nào mới bằng lòng thả chúng ta rời khỏi? Muốn nhốt chúng ta cả đời, không bằng giết chúng ta. Còn muốn chúng ta thay ngươi bán mạng là không thể nào.
Lý Vân Tiêu nói:
– Hám Long Chùy đã mất, các ngươi không muốn tìm trở về?
Nghiễm Yên sửng sốt, nói:
– Hám Long Chùy còn không phải bị ngươi lấy được sao?
Lý Vân Tiêu cười khổ nói:
– Ta cũng là bị người xui khiến, bây giờ không có ở trong tay ta.
Nghiễm Yên trầm mặc một chút, nói:
– Ta hiểu được, ngươi là muốn chúng ta giúp ngươi đối phó người nắm giữ Hám Long Chùy?
Lý Vân Tiêu lộ ra một vẻ kinh ngạc, cười nói:
– Nghiễm Yên cô nương thực sự là thiên tư thông tuệ.
Nghiễm Yên nói:
– Nếu là lấy lực lượng của ngươi cũng không thể chiến thắng người kia mà nói, chúng ta năm người thì có ích lợi gì. Không bằng để chúng ta rời đi, chỉ cần báo cho long thủ đại nhân biết Hám Long Chùy hạ lạc, long thủ đại nhân tất nhiên sẽ nghĩ biện pháp.
Lý Vân Tiêu trong mắt sáng ngời, tựa hồ chiếm được gợi ý. Nếu là có thể dẫn tới long thủ đối phó Nghiễm Hiền nói, để Đông Hải long tộc ốc còn không mang nổi mình ốc, hắn đã có nắm chắc hơn rời khỏi cái hải vực này.
– Ngươi sẽ có biện pháp đưa tin cho long thủ?
Nghiễm Yên lắc đầu, nói:
– Không được, Vũ Địa to lớn cùng với ngoại giới là cô lập. Nhưng trên người chúng ta có Vũ Địa ấn ký trời sanh, có thể tùy thời trở lại.
Nàng dừng lại, lại nói:
– Nhưng trong kiện siêu phẩm huyền khí này, lại làm cho chúng ta không thể nhận biết Vũ Địa tồn tại.
Lý Vân Tiêu nói:
– Hiểu. Đã như vậy, tha các ngươi một người rời đi là được. Về phần Hám Long Chùy hạ lạc, ta có thể rõ ràng nói cho các ngươi biết, ngay ở trong tay Đông Hải chi vương Nghiễm Hiền. Đồng thời xui khiến ta tiến nhập Vũ Địa, cũng chính là hắn.
– Cái gì? Không có khả năng!
Năm tên Long Vệ đều là sắc mặt đại biến, một bộ dáng không tin tưởng.
Nghiễm Yên cả kinh nói:
– Ngươi muốn gây xích mích quan hệ giữa chúng ta cùng với Đông Hải long tộc!
Lý Vân Tiêu đạm nhiên cười nói:
– Muốn kiểm chứng rất đơn giản, chút chuyện này căn bản không làm khó được Long Vệ bộ tộc các ngươi. Ta có thể tha các ngươi một người rời đi, người nào đi?
Năm người dần dần từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần lại, việc này quan hệ trọng đại, thật giả cũng không cho phép bọn họ phán đoán.
Hiện tại là quan trọng nhất chính là rời khỏi nơi đây, đem tin tức truyền quay lại, chính như Lý Vân Tiêu nói, có long thủ đại nhân ở đó, muốn phán đoán việc này cực kỳ giản đơn.
Mặt khác bốn gã Long Vệ nhất trí yêu cầu Nghiễm Yên rời đi, nhưng Nghiễm Yên kiên quyết không đồng ý, ở sau khi thương nghị, mới quyết định phái một gã Long Vệ trẻ tuổi rời khỏi.
Lý Vân Tiêu cười, liền đem người nọ trực tiếp ném ra bên ngoài Giới Thần Bi.
Tên Long Vệ kia trực tiếp bị cao tốc xuyên toa Nặc Á chi thuyền văng ra ngoài, thoáng cái ở trên biển rộng đẩy lui mấy ngàn thước mới dừng lại thân thể.
Trên mặt hắn một mảnh phẫn nộ, tay phải vừa lộn, nhất thời hiện ra một mảnh long lân lóe ra tia sáng, trong mắt tràn đầy kiên quyết.
– Nghiễm Yên tỷ tỷ, ngươi chờ đó. Ta lập tức trở về đến thông bẩm long thủ đại nhân, lập tức sẽ đến cứu mọi người!
Khối long lân kia đúng là hắn và Nghiễm Yên len lén trao đổi vật, đi qua khối long lân này, ở trên Nặc Á chi thuyền rời đi phương hướng, như ẩn như hiện có thể cảm giác được huyết mạch liên hệ nhàn nhạt.
Trong mắt hắn nổ bắn ra ra hàn mang, bắt đầu thi triển bí pháp, cả người ở trên mặt biển nhàn nhạt hư hóa đứng lên, cuối cùng biến mất.
Lý Vân Tiêu ở trên Nặc Á chi thuyền bản thể, chậm rãi mở mắt ra, trong con ngươi lóe ra tinh quang, tựa hồ như có điều suy nghĩ.
Trong lúc bất chợt, hai người đều là đồng thời chấn động, mạnh mẽ trợn to con ngươi, liếc nhìn nhau, đều thấy được giữa đôi bên hiện vẻ khiếp sợ.
Diệp Phàm cả kinh nói:
– Vân Tiêu đại ca, ngươi đây cũng cảm thấy?
Lý Vân Tiêu thần sắc ngưng trọng hướng về một cái phương hướng nhìn lại, lộ ra thần sắc khó có thể tin, lẩm bẩm nói:
– Không vận khí tốt như vậy sao?
Diệp Phàm nói:
– Loại cảm giác này, cùng với ban đầu ở trên Hãm Không Đảo hầu như giống nhau như đúc, nhất định là pháp hoa đài sen, Như Thị Ngã Văn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.