Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1947: Khai sơn thiên đinh (2)




Lý Vân Tiêu cũng là ném ra Giới Thần Bi, để Tân Thần nhóm cường giả đều đi ra, cùng nhau giết vào trong vòng chiến loạn.
Theo mọi người đồng loạt ra tay, áo giáp quân Kim đang liên tiếp bại lui lần thứ hai đã chống đỡ lại được.
Ở trong trận chiến hỗn loạn, một người lạnh lùng quan vọng, bên trong con ngươi tinh mang chớp động, không biết đang suy tư điều gì.
Ánh mắt của hắn đột nhiên liếc qua một cái, phát hiện đối phương cũng đang lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, không khỏi trong lòng “Lộp bộp” một chút, lộ ra một tia cười khổ cổ quái.
– Vân Tiêu huynh, ngươi nói lần này đánh nhau chết sống, ai có thể thắng được?
– Nga? Vũ Kình huynh vì sao lại hỏi như thế? Đương nhiên là tà không thể thắng chính rồi.
Bạc Vũ Kình vừa nghe, sắc mặt nhất thời kéo dài xuống, biết Lý Vân Tiêu lại đang đánh thái cực, cố ý với ngươi kéo đông kéo tây:
– Lẽ nào Vân Tiêu huynh nhìn Nghiễm Nguyên tốt như vậy? Nghiễm Nguyên tuy có siêu phẩm huyền khí, nhưng dù sao vừa bước vào cửu giai đỉnh phong, so với Nghiễm Hiền vẫn là kém rất nhiều a.
Lý Vân Tiêu cười khổ nói:
– Ta có lựa chọn sao?
Bạc Vũ Kình gật đầu nói:
– Cũng đúng, ngươi đào móc Đông Hải vương cung linh mạch, coi như là chân trời góc biển Nghiễm Hiền cũng sẽ đuổi giết ngươi.
Lý Vân Tiêu nói:
– Có thế chứ. Bất quá ta thật tò mò, Vũ Kình huynh nếu tương trợ Nghiễm Hiền, vì sao không ra tay đây?
Bạc Vũ Kình ngẩng đầu nói:
– Nghiễm Hiền đại nhân chiếm hết ưu thế, tất thắng không thể nghi ngờ, không cần ta xuất thủ đấy?
Lý Vân Tiêu thầm mắng một câu cáo già, tâm tư của Bạc Vũ Kình hắn hoàn toàn rõ ràng, chính là muốn bảo tồn thực lực của chính mình, chậm rãi chờ đợi thế cục biến hóa.
Nhưng như vậy hắn cũng thoáng yên tâm đứng lên, chỉ cần hắn không ra tay, cũng sẽ bớt đi một đại địch, bằng không lấy thực lực của Bạc Vũ Kình thời khắc này, thật đúng là hội tạo thành cực đại áp chế.
Lúc này trên bầu trời, khai sơn thiên đinh một chưởng đè xuống, tầng tầng không khí bị chen bể, phát sinh chói tai khó nghe bén nhọn chi âm, làm cho một trận tâm phiền ý loạn.
Chưởng lực còn chưa hạ xuống, kình phong giống như là vẫn thạch rơi mà đến, Tử phu nhân quần dài liền bị thổi “Phần phật” rung động.
Chủy thủ trong tay nàng giương lên, một đạo tử quang phóng lên cao, đem không khí tầng tầng đè ép kia chia cắt ra, vô số đạo gió xoáy kích bắn về phía bốn phương tám hướng.
Đồng thời nàng lăng không một chưởng vỗ ra, trên không trung hóa thành chưởng ảnh thật lớn, trực tiếp đối với khai sơn thiên đinh lòng bàn tay oanh xuống.
– Phanh!
Cự lực đánh văng ra, Tử phu nhân cả người đều bị chấn liên tiếp lui về phía sau, dù chưa thụ thương, nhưng là trong cơ thể một trận khí huyết cuồn cuộn.
Nàng trước đó đã bị Nghiễm Nguyên kích thương, lúc này càng là khí lực tiêu hao lợi hại.
Mục gia hai huynh đệ khôi lỗi thuật trổ hết tài năng, để tất cả mọi người khiếp sợ dị thường.
Ngay cả trên hư không xa xa tương đối, sinh tử chống đỡ được Nghiễm Hiền, cũng có phần phân tâm, lộ ra vẻ kinh hãi.
Con ngươi của Nghiễm Nguyên đột nhiên co rút, cười như điên nói:
– Thần Ma vừa đọc, liền là sinh tử vừa đọc a!
Thần quyết bay ở trước người khắp bầu trời, bị hắn lăng không một trảo, đều hội tụ ở lòng bàn tay, ngồi Nghiễm Hiền phân tâm sát na, hóa thành một thanh kim kiếm, người kiếm hợp nhất chém xuống.
Dưới chân hắn đạp pháp hoa đài sen, kiếm hình trong tay đại khai đại hợp, kim quang tận trời, cả thanh kiếm không có thực thể, hoàn toàn là đám ma ha cổ tự ngưng ra, đầu đuôi tương liên, hình thành thông thiên thần quyết.
– Ha ha ha
Quanh thân của Nghiễm Hiền kết giới không gian trong nháy mắt bị chém ra, nguyên bản lưỡng cổ lực lượng tương xứng thoáng cái mất đi thăng bằng, kim kiếm không thể chống đỡ, lăng không đâm.
Nghiễm Hiền cả kinh, giẫm lên ở trên hư không thượng lui về sau một bước, nhưng hắn hoảng mà không loạn, tuyệt cường một kích hạ, lộ ra một tia cười nhạt:
– Ngươi cho là ngươi thắng sao?
Gương mặt của Nghiễm Nguyên ở dưới kim quang lấp lánh, Pháp Tướng trang nghiêm cũng biến thành dữ tợn, hắc hắc nói:
– Chẳng lẽ không đúng sao?
Nghiễm Hiền hừ nhẹ một tiếng, một đạo thanh ảnh ở trong tay hiện lên, hóa thành du long.
Hắn một đạo quyết ấn điểm ra, trên người du long toát ra từng vòng quang mang, đồng thời bay ra vô số ký hiệu cổ quái, hoàn hoàn tương khấu, hóa thành Tỏa Long Đại Trận.
– Đây, đây là…
Nghiễm Nguyên khiếp sợ, trên người quang mang bắt đầu tiêu tán, hoảng sợ nói:
– Đây là vật gì?
– Ha ha…
Nghiễm Hiền ngửa mặt lên trời cười dài, dữ tợn nói:
– Đây cũng là đồ vật lấy tính mệnh của ngươi đó…
Tỏa Long Đại Trận liên tiếp bầu trời, Vô Hạn Duyên Thân đi ra ngoài, trực tiếp ở Nghiễm Nguyên quanh thân vờn quanh.
Trong mắt của Nghiễm Hiền lóe lên vẻ lạnh lùng, thân thể lóe lên, mạnh mẽ giang hai tay ra, hóa ra ngũ trảo hình rồng, trực tiếp chấn về phía trong ngực của Nghiễm Nguyên, trong mắt toát ra vẻ vô cùng ngoan lệ.
– Oh, chính là một Hám Long Chùy và Tỏa Long Đại Trận, là có thể muốn giết ta sao?
Thần sắc củaNghiễm Nguyên kinh khủng đột nhiên một chút hoàn toàn không có, trở nên mặt không biểu tình, băng lãnh chết lặng, mà trong mắt cũng vô tận trào phúng và châm biếm.
– Ngươi…
Nghiễm Hiền cả người đại chấn, một cổ cảm giác xấu xông lên đầu, cả người như rớt vào hầm băng.
Trên người của Nghiễm Nguyên từ từ tiêu tán quang mang thoáng cái lần thứ hai đã cường đại lên, Tỏa Long Đại Trận dĩ nhiên không có hiệu quả chút nào
Trong tay hắn vô số ma ha cổ tự tạo thành kim kiếm phát sinh tiếng lả lướt, một loại biển lực hùng hồn, ở trên trời tạo nên.
– Xem ra cây Hám Long Chùy này là lấy tánh mạng của ngươi mới đúng a!
– Xuy
Kim quang kia chém xuống một kiếm, soi sáng khuôn mặt dữ tợn đáng sợ của Nghiễm Nguyên, mà Nghiễm Hiền còn lại là vô tận kinh khủng.
Một đạo mực tàu sắc quang mang từ Nghiễm Hiền trên người bay ra, dĩ nhiên là một con mai rùa, phía trên quy văn thiên nhiên thành trận, tản mát ra vô cùng phong cách cổ, còn có từng đạo trầm ổn rất nặng khí.
– Phanh!
Ma ha cổ tự kiếm chém ở trên mai rùa, chấn khởi vô biên hắc sắc ký hiệu.
Kim sắc trường kiếm và mai rùa cũng bắt đầu phân giải, số lớn kim sắc cổ tự và mai rùa hoa văn, như là hạt giống bồ công anh vậy, không ngừng bay lên thiên không.
Nhưng mai rùa này phân giải nhanh hơn, ở trước khi kim sắc còn chưa hóa tan hết, toàn bộ mai rùa đều tan rã, cuối cùng vài đạo hoa văn cũng phiêu tán hầu như không còn.
Toàn bộ quá trình bất quá trong giây lát, Nghiễm Hiền muốn xuất thủ lần nữa, cũng đã không kịp.
Hắn vừa đánh ra chưởng đếm, còn dư lại ma ha cổ tự đã lăng không hạ xuống, đều đánh vào trên người hắn.
Trong cơ thể khí tức nhất thời hỗn loạn đứng lên, một ngụm long huyết thoáng chốc phun ra, cả người bị đánh bay ra ngoài.
Trên bầu trời một biến cố này để tất cả mọi người kinh hãi mà nhìn ngắm.
Trên người của Nghiễm Hiền không ngừng có kim quang phá thể ra, một kiếm kia tàn uy chấn vào bên trong cơ thể, trắng trợn phá hư thân thể và kinh mạch của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.