Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2070: Chịu chết




Trần Phong Viễn chậm rãi mở miệng nói:
– Thương Minh dặm những lão hồ ly này, không có một ai là hạng người giản đơn. Trong bảy thế lực lớn, chân chính có khả năng nhất rơi xuống đó là Hồng Nguyệt thành, nghĩ đến bọn họ cũng có thể đã làm kế hoạch chu đáo, mưu hoa hồi lâu.
Giang Tu Chân lúng túng nở nụ cười vài cái, lấy thân phận địa vị của hắn, nào dám đàm chỗ này, chỉ có thể giả ngu.
Trần Phong kinh ngạc nói:
– Tam thúc tổ vì sao có lời nói này? Hồng Nguyệt thành xa ở họ Đông Phương, độc bá một vực, không có bất kỳ cạnh tranh, hẳn không có dễ dàng suy sụp như thế? Ngược lại là Bắc Vực chúng ta, quần hùng cùng tồn tại.
Trần Phong Viễn nói:
– Hồng Nguyệt thành là rất nhiều thế lực cộng sự, làm theo ý mình. Nếu là gặp gỡ một gã thống lĩnh cường hữu lực, liền có thể trở thành là bền chắc như thép, thực lực vượt lên trước sáu phái khác. Nhưng nếu là thống lĩnh nhu nhược vô năng, đó là năm bè bảy mảng, ngoại trừ danh hào vang dội ra, thậm chí còn không bằng Bắc Vực thập phái hoặc giả Thương Minh bảy thủ.
Trần Phong nói:
– Thì ra là thế, Khương Sở Nhiên người này thế nào?
Trần Phong Viễn nhướng mày, trong mắt chớp động tinh mang, nói:
– Khương Sở Nhiên người này nhìn như tao nhã, kì thực kẻ khác nhìn không thấu hắn, lòng dạ sâu đậm. Hồng Nguyệt thành sau khi thành chủ đời trước Ninh Khả Vi không hiểu mất tích, cũng đã bắt đầu rối loạn, hắn có thể đem cục diện chống đỡ đến bây giờ, coi như là không dễ dàng. Kỳ thực toàn bộ Hồng Nguyệt thành thế cục có hai điểm là tối trọng yếu then chốt, một đó là sau lưng Đường Khánh lực lượng mạnh mẽ như thế nào, hai đó là Khương Sở Nhiên có phải đã chết thật rồi hay không?
Con ngươi của Lý Vân Tiêu chợt co rút lại, lộ ra vô cùng bi sắc tới, cái chết của Khương Sở Nhiên, trong thiên hạ chỉ có hắn và Thiên Tư hai người tận mắt thấy được, người còn lại mặc dù suy đoán, cũng vô pháp chứng thực.
Trần Phong gật đầu nói:
– Căn cứ Đao Kiếm Tông cường giả lúc đó tiến nhập bí cảnh nói, Khương Sở Nhiên cuối cùng là gặp được đại địch, chưa kịp đi ra, hơn phân nửa là bỏ mình. Nhưng tuyệt đại cường giả này, mặc dù đánh không lại, cũng không đến mức bỏ mình, do đó mọi nói xôn xao, không có một đáp án xác thực.
Phi Nghê cũng là nói nói:
– Không sai, lúc đó Long gia chúng ta Vũ Trác đại nhân đã ở đấy.
Nàng cổ quái nhìn thoáng qua Lý Vân Tiêu, nói:
– Vũ Trác đại nhân miêu tả tình cảnh lúc ấy thì từng nói, Vân Tiêu công tử cũng hãm sâu trong đó, hơn nữa tựa hồ so với bọn hắn càng rời khỏi muộn hơn.
Mọi người tất cả giật mình, toàn bộ ánh mắt đều hội tụ ở trên người của Lý Vân Tiêu.
Trần Phong Viễn nhướng mày, nói:
– Ta cuối cùng là hiểu Hồng Nguyệt thành ý đồ, tại sao lại khắp thiên hạ truy sát Vân Tiêu công tử, nguyên lai Khương Sở Nhiên sinh tử chỉ có ngươi biết!
Trong lòng mỗi người đều là “Nổ lớn” vừa nhảy, đều là nhìn Lý Vân Tiêu, cái bí ấn vây khốn trong lòng mọi người thật lâu, tựa hồ sẽ công bố.
Lý Vân Tiêu vừa thu lại đáy mắt bi thương, trong nháy mắt đem tâm tình ẩn dấu xuống tới, lạnh lùng nói:
– Đều nhìn ta làm cái gì? Cho dù ta biết, đó cũng là bí mật. Biết cái gì là bí mật sao? Bí mật chính là thứ không thể nói ra.
Nhớ tới Địa Lão Thiên Hoang đánh một trận, hắn lòng như đao cắt, thế nào cũng không muốn chính mình tự mồm nói ra tin tức Khương Sở Nhiên đã chết.
Tất cả mọi người vẻ mặt cười khổ, đều lắc đầu đứng lên.
Phi Nghê nói lầm bầm:
– Vân Tiêu công tử quá khó chịu nhanh, mọi người đều là chia xẻ tình báo, ngươi lại che đậy rồi.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
– Vậy ngươi cũng có thể câm miệng, không cần chia xẻ!
Phi Nghê cả người chấn động, ánh mắt của Lý Vân Tiêu dường như vạn năm hàn băng, vừa nhìn một cái lại để cho nàng cực sợ, sắc mặt nàng trong nháy mắt đã tái nhợt xuống tới, mạnh mẽ cắn môi, không thèm nhắc lại.
Trần Phong Viễn cũng là chân mày cau lại, nói:
– Nếu Vân Tiêu công tử không muốn nói, chúng ta cũng không tiện miễn cưỡng. Khương Sở Nhiên sinh tử cố nhiên trọng yếu, nhưng ảnh hưởng chỉ là Đông Vực thế cục, đối với Đao Kiếm Tông ta mà nói tắc cũng không lo ngại. Hồng Nguyệt thành thành chủ là Khương Sở Nhiên cũng tốt, là Đường Khánh cũng được, dù cho những người khác cũng được, đều là giống nhau. Nhưng lão hủ có một nghi hoặc, mong rằng Vân Tiêu công tử có thể giải đáp.
Lý Vân Tiêu nói:
– Cái nghi hoặc gì?
Trần Phong Viễn ngưng thanh nói:
– Trong Địa Lão Thiên Hoang, kẻ có thể đem Khương Sở Nhiên kích thương là ai?
Tất cả mọi người đều cả kinh, toàn bộ vểnh tai tới.
Sắc mặt của Lý Vân Tiêu âm trầm bất định, nói:
– Một quái vật trữ hàng ở trong Địa Lão Thiên Hoang vô số năm, chiếm cứ thân thể người khác sống.
Trần Phong Viễn hỏi tới:
– Quái vật kia hiện ở nơi nào? Có thể từ bên trong Địa Lão Thiên Hoang đi ra?
Lý Vân Tiêu từ bên trong ký ức của Dương Nguyên Thư thấy được Thiên Tư đi ra, đồng thời Ninh Khả Nguyệt cũng theo đến, thở dài một cái, nói:
– Đã xảy ra rồi. Hiện ở nơi nào ta cũng không rõ ràng lắm, nếu là Đao Kiếm Tông có thể tra ra vật kia hạ lạc, đừng quên báo cho ta biết.
Tất cả mọi người trong lòng hoảng hốt, một gã quái vật có thể kích thương Hồng Nguyệt thành thành chủ, như vậy lẻn ở trên đại lục, là một việc nguy hiểm cỡ nào.
Nhưng loại quái vật này, trong thiên hạ có mấy người có thể hàng phục hắn?
Trần Phong Viễn cũng là khó xem, gật đầu nói:
– Việc này ta sẽ hồi bẩm tông chủ, thậm chí khả năng truyền cho Thánh Vực, Vân Tiêu công tử sẽ không để tâm chứ?
Lý Vân Tiêu nhướng mày, giọng căm hận nói:
– Không ngại, để Thánh Vực giúp ta hỏi thăm người này hạ lạc cũng tốt, nhưng người này sớm muộn sẽ chết ở trong tay ta!
– Nga? Vân Tiêu công tử không nên tự tin như vậy?
Trần Phong Viễn sửng sốt, không hiểu hỏi.
Sắc mặt của Lý Vân Tiêu lạnh lẽo, từng chữ nói:
– Bởi vì hiện nay thế gian, không người giết được hắn!
Lấy Thiên Tư khả năng, cho dù gặp gỡ phong hào Vũ Đế cường giả như vậy, dù cho đánh không lại, dầu gì cũng có thể đào tẩu. Huống hồ bên người Thiên Tư còn có Nguyệt Đồng chi tổ quy khư, hầu như giống như là hai người siêu phàm nhập thánh cao thủ hình bóng tương tùy, tâm ý tương thông, coi như là Ngạo Trường Không xuất thủ, cũng tuyệt đối không thể nào giết được Thiên Tư.
Trừ phi Ngạo Trường Không những năm gần đây đã tăng lên tới trình độ hắn không cách nào tưởng tượng, dù sao thập đại phong hào Vũ Đế mỗi một người đều là thiên tư trác tuyệt, hơn hai mươi năm trôi qua, bách xích can đầu tiến thêm một bước cũng là tất nhiên.
Trong đầu của Lý Vân Tiêu đột nhiên nổi lên bộ dáng của thủy long tới, nhịn không được cả người run lên.
Muốn nói trong thiên hạ chân có nắm chắc đánh chết Thiên Tư, vẫn là cũng chỉ có còn sống Chân Linh, nhi tử của chân long.
Trần Phong Viễn nào biết đâu rằng hắn tâm niệm thay đổi thật nhanh một chút đã nghĩ được nhiều như vậy, chỉ là hơi trầm ngâm một chút, liền gật đầu nói:
– Đích xác, trong thiên hạ hiếm có người nào có thể giết được hắn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.