Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2096: Đều có tâm tư (1)




Phi Nghê kinh ngạc nói:
– Vật gì? ”
Nam tử Yêu tộc Tuyền tiên sinh cười nhạt một tiếng, đôi môi hé mở, trực tiếp truyền âm tới.
Một gã nam tử bên cạnh hừ lạnh một tiếng, cực kỳ bất mãn nói:
– Muốn giao dịch đồ, lại không chịu quang minh chính đại nói ra, mất mặt. Không bằng sau khi tan hội, tự các ngươi lén giao dịch thì tốt hơn.
Mọi người cũng đều có thần sắc như vậy.
Sắc mặt Phi Nghê đột nhiên đại biến, cả người thoáng cái tuôn ra sát khí, phẫn nộ quát:
– Không có khả năng
Sắc mặt Tuyền tiên sinh ngưng lại, nói:
– Phi Nghê Thiếu chủ không cần lập tức bác bỏ, ta còn chưa nói ra thẻ đánh bạc đấy.
Phi Nghê sắc mặt lạnh như băng, mỉa mai nói:
– Chê cười mặc cho thẻ đánh bạc của ngươi có lớn hơn nữa cũng tuyệt không có khả năng.
Tất cả mọi người đều lộ vẻ mặt tò mò, không biết nam tử Yêu tộc này rốt cuộc muốn gì.
Tuyền tiên sinh đôi môi khẽ nhúc nhích, tiếp tục truyền âm lên.
– Cái gì?
Phi Nghê lần nữa xúc động, cả người hơi sững sờ..
Tuyền tiên sinh nói:
– Vật ta nói, giá trị to lớn đã không dưới vật kia của Thiếu chủ rồi.
Thần sắc trên mặt Phi Nghê thay đổi mấy lần, càng ngày càng tái nhợt.
Lý Vân Tiêu cũng hết sức tò mò, truyền âm của Tuyền tiên sinh cũng dùng mật ngữ, nếu không dùng thần trí của hắn và thuật xem khẩu hình, đủ để dọ thám biết nội dung rồi.
– Vẫn không được, ta không đổi.
Phi Nghê rốt cục cắn răng nói, tựa hồ hạ quyết tâm thật lớn, quyết định này khiến cả người nàng đều lộ ra có chút thoát lực, thoáng cái ngồi phịch trên ghế.
Trên mặt Tuyền tiên sinh lộ ra thần sắc thất vọng cực độ, nói:
– Phi Nghê Thiếu chủ lại suy nghĩ thật kỹ đi, tùy thời đều có thể hồi tâm chuyển ý.
Trên mặt Phi Nghê lộ ra vẻ mệt mỏi, khua tay nói:
– Ý ta đã quyết, Tuyền tiên sinh không cần suy nghĩ nhiều nữa.
Sắc mặt Tuyền tiên sinh lập tức có chút khó coi, trong mắt chớp động hào quang không thôi, buồn bực không lên tiếng về tới vị trí của mình.
Hàn Quân Đình thu tất cả vào mắt, ánh mắt ngưng lại, lập tức liền tản ra, lại cười nói:
– Chư vị đối với hội giao dịch hôm nay có thoả mãn không? Nếu không còn người giao dịch, vậy thì tan đi thôi.
Tất cả mọi người đứng dậy cáo từ, thoáng cái liền đi hết sạch.
Hơn nữa vừa ra Tử Diễm Các, đều thi triển ra độn thuật, trong chốc lát đã biến mất không thấy gì nữa.
Quỳ Hoa bà bà nhìn Hàn Quân Đình kinh ngạc sững sờ, nói:
– Đại chưởng quỹ, ngươi không phải muốn lưu Lý Vân Tiêu kia lại, trao đổi Ất Mộc Hóa Linh sao?
Mấy ngày nay, bọn hắn đã tra rõ ràng mọi tư liệu về Lý Vân Tiêu, phàm là tin tức có thể thu hoạchđược, tất cả đều góp nhặt tới.
Sắc mặt Hàn Quân Đình trở nên ngưng trọng, nói:
– Vừa rồi hắn triển lộ ra bảy kiện Đông Hải kỳ trân, như vậy lời đồn kia rất có khả năng là sự thật.
Quỳ Hoa bà bà hít một hơi lạnh, sắc mặt cũng trở nên hơi trắng bệch, liên tục lắc đầu nói:
– Làm sao có thể, quá mức hoang đường rồi, nếu có đại sự như vậy xảy ra, sớm đã truyện khắp thiên hạ rồi mới phải.
Hàn Quân Đình chậm rãi nói:
– Nếu việc này là thực, thì đó chính là sỉ nhục trọn đời của Vương tộc Đông Hải, nhất định sẽ tận hết lực lượng phong tỏa tin tức. Nhưng trên đời há có bức tường không lọt gió, nếu Tinh Nguyệt Trai chúng ta đã nghe thấy tiếng gió, như vậy chỉ còn lại vấn đề tin hay không thôi.
Quỳ Hoa bà bà lắc mạnh đầu nói:
– Hơn phân nửa là sẽ không tin, lão thân cũng không tin.
Sắc mặt Hàn Quân Đình ngưng trọng nói:
– Ta trước kia cũng không tin, nhưng lần này bảy kiện Đông Hải kỳ trân kia giá trị mặc dù không cao không hợp thói thường, nhưng trình độ quý hiếm đã rất không hợp thói thường rồi. Ngoại trừ Vương cung Đông Hải ra, sợ rằng cũng chỉ có trong những đại tộc cấp độ B kia mới có thể trân tàng thôi.
Quỳ Hoa bà bà ngây ngốc một chút, nói:
– Đông Hải chính là nơi mà năm đó vị đại nhân kia cũng thiếu chút nữa vẫn lạc a!
Sắc mặt Hàn Quân Đình biến hóa, lộ ra vẻ chán ghét, hừ một tiếng, nói:
– Không nên nói về người chết kia trước mặt ta.
Thân thể khẽ Quỳ Hoa bà bà nhúc nhích, trên mặt hiện lên dị sắc, nói:
– Là lão thân nói lỡ rồi, thực xin lỗi, đại chưởng quỹ.
Vẻ giận dữ trên mặt Hàn Quân Đình lúc này mới dần dần tiêu tán, trầm ngâm nói:
– Lý Vân Tiêu này ở trấn Hải Mộc đánh một trận, thực lực bị truyền đi vô cùng kì diệu, thậm chí còn nói hắn giúp Ất Mộc Hóa Linh ngăn được Tử Lôi thiên kiếp. Nếu hắn thật sự có thực lực như thế, hoàn thành chuyện ở Đông Hải cũng không phải không thể.
– Ha ha, ngăn cản Tử Lôi thiên kiếp?
Quỳ Hoa bà bà thoáng cái nở nụ cười, nói:
– Bản thân đại chưởng quỹ cũng là cường giả Võ Đế cửu tinh, biết được uy lực của Tử Lôi thiên kiếp, coi như là cung chủ đại nhân, sợ rằng cũng không ngăn được.
Hàn Quân Đình nghiêm mặt nói:
– Việc này quả thật còn chờ suy tính, trong đó nhất định có gì đó không đúng, nhưng Ất Mộc Hóa Linh kia bị hắn lấy đi, là chuyện xác định không thể nghi ngờ rồi, phải nghĩ biện pháp đoạt lấy.
Sắc mặt Quỳ Hoa bà bà trầm xuống, trong con ngươi lóe lên hàn quang, nói:
– Để lão thân đi thôi.
Hàn Quân Đình nhàn nhạt nhìn nàng một cái, nói:
– Nếu muốn phái ngươi đi, vừa rồi đã cho ngươi đi rồi. Việc này trọng yếu dị thường, bổn quân không cho phép có nửa điểm sai lầm, cho nên nhất định phải có nắm chắc tuyệt đối mới được.
Nàng ánh mắt lộ ra mỉm cười, nói:
– Hiện giờ, đúng là thí nghiệm tốt nhất.
Quỳ Hoa bà bà cũng khó được lộ ra dáng tươi cười, càng thêm vô cùng xấu xí.
– Đi thôi, trò hay đoán chừng sắp bắt đầu diễn rồi.
Hàn Quân Đình nhẹ nhàng cười cười, hai người lập tức biến mất trong phòng.
Lý Vân Tiêu sau khi rời khỏi Tử Diễm Các,, cũng là trực tiếp hóa thành một đạo quang mang bay đi.
– Vân Tiêu, chờ ta.
Phi Nghê cảm thấy quýnh lên, lập tức hóa thành một đoàn ánh lửa đuổi theo, nhưng mấy hơi thở qua đã hoàn toàn mất đi tung ảnh của hắn.
Nàng tức giận liên tục dậm chân trên bầu trời:
– Lại trốn ta, ta xem ngươi có thể trốn ta cả đời không
Đột nhiên xa xa một đạo lôi quang thanh sắc lóe lên rồi biến mất, tựa hồ có thân ảnh quen thuộc chớp động, bắn về phía bên ngoài.
Phi Nghê trong mắt sáng ngời, hung ác nói:
– Xem ngươi trốn thế nào.
Nàng lập tức thi triển độn thuật đến nhanh nhất, thoáng cái đuổi tới.
Một lát sau, trong bầu trời đêm trở nên yên tĩnh đột nhiên có chút nổi lên sóng gió, hai đạo thân ảnh chậm rãi hiện ra chỗ lúc trước Phi Nghê đứng, đúng là Tần Xuyên và Chu Sở.
Tần Xuyên góng nhìn lấy xa xa như có điều suy nghĩ n, trầm ngâm nói:
– Là ai giả trang Lý Vân Tiêu dẫn Phi Nghê đi qua? Chẳng lẽ là tên Yêu nhân Tuyền kia?
– Hừ, quản hắn là ai, ta chỉ để ý Lý Vân Tiêu đi đâu rồi thôi?
Chu Sở vẻ mặt lãnh sắc hai con ngươi chớp động lên ánh sáng âm u, sưu tầm khắp mọi nơi trong đêm đen như mực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.