Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2106: Uy hiếp (1)




Nam tử áo lam nếu là có thể đem uy lực của bộ huyền khí này phát huy được, tuy rằng cuối cùng chạy giữ mạng có khả năng không lớn, nhưng ít ra sẽ không dễ dàng bại trận như vậy.
– Điều khiển khôi lỗi cần hồn lực cực lớn, nhưng người này sử dụng một kiện cự linh khôi lỗi, vẫn là đã không rảnh hắn để ý? Hoặc giả bộ trang khôi lỗi này cần chính là thần niệm hóa ti thuật, hắn cũng không có nắm giữ cũng nói không chừng?
Lý Vân Tiêu thoáng cái nghĩ tới rất nhiều nguyên nhân, nhưng rất nhanh hắn đã đẩy ngã quan điểm của mình, tìm được nguyên nhân thực sự rồi.
Bộ “Lục đinh lục giáp” này dĩ nhiên là hư hại
Hắn mỗi một một khôi lỗi nhìn kỹ qua đến, trình độ tổn hại đều không giống, hẳn là trong lúc chiến đấu bị người đánh tàn phế.
– Cũng may trong những tài liệu này ghi lại loại phương pháp chữa trị khôi lỗi, muốn sửa ngược lại cũng không khó, chỉ là thiếu một ít tài liệu mà thôi.
Bản thân hắn chính là Đại Thuật Luyện Sư, duyệt đọc khôi lỗi tư liệu này, đối với chữa trị một chuyện hầu như có mười tầng nắm chặt.
– Vừa lúc tu sửa một chút ‘Lục đinh lục giáp này, trải qua nghiên cứu uy lực của bọn họ, tới suy đoán một chút tình huống của Ngự Thiên Nghệ.
Trong lòng Lý Vân Tiêu thủy chung cân nhắc luyện chế chi thuật Ngự Thiên Nghệ.
Cả người lóe lên một cái, liền ra khỏi Giới Thần Bi, đồng thời từ trong tử phòng đi ra, hướng phía trong Tân Duyên Thành này đi ra.
Nơi này là tổng bộ của Thương Minh, đệ nhất thiên hạ thương thành, có thể sưu tập đến cơ hồ là toàn bộ tài liệu.
Hắn đi dạo mấy khu đại thương hội giao dịch, liền đem tài liệu bắt được bảy tám phần, nhưng bởi quá phận lộ tài, đưa tới không ít người quan tâm.
Cuối cùng, đi tới một khu nhà giao dịch tiền, trên đó viết mấy người chữ lớn: Thiên Nguyên Thương Hội.
Nếu nói khu vực giao dịch đó là thành viên của bảy đại Thương Minh, ở địa bàn của mình trong phạm vi, xây dựng thương nghiệp nhai.
Duy chỉ có Tinh Nguyệt Trai, bởi vì vừa quật khởi, hầu như không có gì dựa vào thế lực, ngược lại là các loại cường địch lâm lập, có vẻ cực kỳ cô đơn.
Bên trong khu buôn bán trừ mình ra chủ cửa hàng ngoại, còn dư lại đều là dựa vào thương hội tiểu mặt tiền cửa hiệu, còn có rất nhiều không nơi nương tựa nhỏ hơn thương hội, cũng sẽ lấy giá cả cực cao ở bên trong thuê một gian cửa hiệu mặt tiền, làm chỗ đối ngoại giao dịch và làm việc.
Lý Vân Tiêu đi qua thương nghiệp nhai, bay thẳng đến Thiên Nguyên Thương Hội chủ điếm đi.
Trước cửa tiệm rộng rĩa, đột nhiên xuất hiện vài đạo thân ảnh quen thuộc, hữu thuyết hữu tiếu.
Đúng là Hàn Quân Đình, Quỳ Hoa bà bà, và Tần Xuyên, Chu Sở, bên cạnh còn có mấy người nữa khí chất bất phàm, tựa hồ là người của Thiên Nguyên Thương Hội, đang cùng bốn người thân thiết nói chuyện với nhau.
Mấy người vừa thấy Lý Vân Tiêu, đều là sửng sốt một chút.
Trong mắt của Hàn Quân Đình tinh mang lóe lên, lập tức khuôn mặt tươi cười dịu dàng, nói:
– Vân Tiêu công tử lần này tới, chẳng lẽ là tìm Đinh Linh Nhi? Lão hủ không phải đã nói qua, Đinh Linh Nhi không ở trong thương hội sao, chẳng lẽ Vân Tiêu công tử không tin lão hủ nói như vậy?
Lý Vân Tiêu nói:
– Hàn Quân đại chưởng quỹ suy nghĩ nhiều. Ta chỉ là tới thu mua một ít tài liệu, khu vực giao dịch khác đều chạy qua rồi, còn kém hơn mười loại.
– Các hạ chính là Vân Tiêu công tử?
Một gã nam tử Thiên Nguyên Thương Hội thất kinh hỏi, trong mắt lóe ra tia sáng kỳ dị.
Ánh mắt của Lý Vân Tiêu nhìn lại, là một khuôn mặt xa lạ.
Nam tử kia vội vàng tiến lên hành lễ, nói:
– Tại hạ Thiên Nguyên Thương Hội Tô Hồng, chưởng quỹ phụ trách Tân Duyên Thành khu vực giao dịch. Vân Tiêu công tử chính là quý khách của Thiên Nguyên Thương Hội ta, hôm nay có thể gặp một lần, tam sinh hữu hạnh không biết Vân Tiêu công tử cần tài liệu gì, nếu là quá mức quý trọng, ta lập tức khiến người ta bắt tay vào làm thu thập.
Nghe nói Lý Vân Tiêu đã chạy hết các khu vực giao dịch khác, vì vậy Tô Hồng cũng không có quá nhiều lòng tin.
Trên mặt hắn dào dạt vẻ vui mừng, ngược lại không phải là giả vờ, mà là phát ra từ nội tâm. Về việc giữa Lý Vân Tiêu và Đinh Linh Nhi truyện thiên hạ đều biết, thiếu niên trước mắt này không làm được sau này sẽ là đại đông gia. Mặc dù là khu vực tổng bộ giao dịch đại chưởng quỹ, cũng phải tận lực nịnh bợ.
Hàn Quân Đình cũng nói:
– Lão hủ cũng rất hiếu kỳ, không biết Vân thiếu cần các loại tài liệu nào, ngay cả mấy đại khu vực giao dịch đều chạy khắp cũng không có.
Lý Vân Tiêu nói:
– Cũng không phải rất quý hiếm, chỉ là có chút thiên môn mà thôi.
Hắn thoáng cía báo ra hơn mười loại tài liệu tới.
Hàn Quân Đình và Tô Hồng đều là tỉ mỉ nghe, thoáng cái trầm ngâm.
Tô Hồng nói:
– Vân Tiêu công tử trong những tài liệu này, ngoại trừ Không Tuần Sa và Địa Tinh Thiết ra, Thiên Nguyên Thương Hội đều có. Chỉ là vô cùng khan hiếm, hơn nữa bán không ra giá bao nhiêu, do đó trong thương hội bình thường chỉ làm đồ cất giữ cất dấu, cũng không bán ra, ta đây sẽ phái người mang tới. Về phần Không Tuần Sa và Địa Tinh Thiết, ta đây liền phân phó người xuống phía dưới, khắp thiên hạ thu mua.
Hắn vẫy tay một cái, lập tức đối với người bên cạnh phân phó vài tiếng.
Hàn Quân Đình nói:
– Không Tuần Sa Tinh Nguyệt Trai ta có, đợi liền khiến người ta mang tới cho Vân Tiêu công tử. Về phần Địa Tinh Thiết, vừa vặn lần này trên đấu giá hội có cái trân phẩm này, Vân Tiêu công tử cũng bỏ lỡ.
Lý Vân Tiêu vui vẻ nói:
– Vậy đa tạ hai vị rồi.
Tô Hồng vội vã vỗ ngực nói:
– Vân Tiêu công tử khách khí ở bên trong Tân Duyên Thành, có bất kỳ chuyện gì chỉ để ý tìm ta trên đấu giá hội, nếu là công tử nguyên thạch không đủ, cũng không cần lo lắng, công tử tất cả báo giá, Thiên Nguyên Thương Hội đều đảm bảo.
Hắn một lời hứa hẹn đi ra, bên cạnh mấy người cũng là cưc kỳ giật mình.
Chu Sở càng không hài lòng, sắc mặt thoáng chút đã trầm xuống, liên quan đối với Tô Hồng đều không có sắc mặt tốt gì.
Tần Xuyên còn lại là cười khổ một tiếng, nói:
– Tô Hồng đại chưởng quỹ thủ bút thật rộng rãi, tại hạ cũng khuyết điểm nguyên thạch, có mấy thứ trân phẩm muốn đấu giá..
Trên trán của Tô Hồng chảy ra mồ hôi lạnh tới, ngượng ngùng nói:
– Tần Xuyên công tử cũng là bạn thân của Đinh tiểu thư, một điểm nguyên thạch không coi là cái gì, Thiên Nguyên Thương Hội cho ngươi bảo đảm liền được.
Hàn Quân Đình cười nói:
– Đinh Linh Nhi và Thủy Lạc Yên chính là Thương Minh tuyệt sắc, dẫn được thiên hạ hào kiệt cạnh tương khom lưng. Tần Xuyên công tử, nghe nói ngươi đối với Đinh Linh Nhi một mảnh ái mộ, giờ này khắc này sẽ không cảm thấy áp lực rất lớn chứ?
– Ha ha, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.
Tần Xuyên giơ lên mi mắt, cười nhạt nói:
– Ta tiếp thu tất cả khiêu chiến.
Lý Vân Tiêu sửng sốt một chút, không khỏi nhìn nhiều Tần Xuyên vài lần, lộ ra thần sắc cổ quái tới.
Lần này xuất hiện vài tên cường giả cùng thế hệ, duy chỉ có Hàn Quân Đình và Tần Xuyên để hắn có loại cảm giác nhìn không thấu, mà loại cảm giác này ở trên người Tần Xuyên càng sâu, tựa hồ so với Hàn Quân Đình càng vướng tay chân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.