Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2195: Thiên mê trận (1)




Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
– Đây chính là kết cục vì các ngươi ra tay với ta, ít nhất ta cũng lưu cho các ngươi một đường sinh cơ.
– Chúng ta hiểu rõ, đa tạ Vân Tiêu công tử.
Một người trong đó thở dài một tiếng, chủ động bay lên chọn một cánh cửa, kết quả vẫn là bị diệt trong nháy mắt.
Hai người còn lại mặt cũng lộ vẻ tuyệt vọng, nhao nhao bay lên, phân biệt chọn hai cánh cửa một đầu một cuối.
“Rầm rầm”
Hai tiếng nổ tung vang lên, thi cốt đều không còn
Tên Dịch Phong còn lại sắc mặt khó coi như gan heo, cơ hồ mang theo khóc nức nở nói:
– Vân Tiêu đại nhân, van cầu ngươi bỏ qua cho ta đi, ta thực không muốn chết ah, ô ô
Ba người không quan hệ khác lạnh lùng nhìn hắn, tuy rằng ánh mắt lộ ra trơ trẽn, nhưng cũng không có quá nhiều trào phúng, dù sao sống chết trước mắt, ai cũng sợ hãi cả.
Lý Vân Tiêu mỉa mai nói:
– Ngươi ngoại trừ đi thử cửa ra, giữ lại ngươi làm được gì? Chẳng lẽ ta lại tự mình mạo hiểm đi thử sao?
Dịch Phong khóc tang nói:
– Chỉ cần đại nhân buông tha ta, tại hạ nguyện ý làm trâu làm ngựa đi theo bên người đại nhân.
Lý Vân Tiêu khua tay nói:
– Ta không cần rác rưởi, ngươi là đi thử cửa hay là giờ chết? Cho ngươi ba tức thời gian để cân nhắc.
– Đại nhân, đại nhân ta còn có giá trị.
Dịch Phong tựa hồ nhớ ra gì đó, nhưng cảnh giác liếc nhìn ba người khác, liền khẽ nhúc nhích bờ môi, bắt đầu truyền âm lấy.
Lý Vân Tiêu biến sắc, lộ ra vẻ trầm tư, sau đó cười lạnh nói:
– Tốt, liền tha cho ngươi một mạng nhưng bản thiếu gia đối với ngươi vẫn còn lo lắng đấy, tiểu tử ngươi thân thủ vô cùng nhanh nhẹn a.
Dịch Phong trên mặt đỏ bừng, xấu hổ nói không nên lời. Nhưng biết rõ mình có thể bảo vệ tánh mạng rồi, hơn nữa còn kinh hỉ hưng phấn, vội khúm núm nói:
– Đa tạ Vân Tiêu đại nhân ân không giết, suốt đời khó quên, cả đời khó quên...
– Tốt rồi tốt rồi.
Lý Vân Tiêu chẳng muốn nghe hắn vuốt mông ngựa, trực tiếp lăng không kháp ra một đạo quyết ấn, lập tức vỗ xuống trên người Dịch Phong.
“Rầm rầm rầm”
Ba tiếng xé gió vang lên, Dịch Phong kêu rên một tiếng, khóe miệng chảy xuống máu tươi, trong mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ.
– Ta đã giao xuống lạc ấn trên người của ngươi, đợi sau chuyện này sẽ đi tìm ngươi, lạc ấn này có tác dụng gì ta cũng lười phải nói, ngươi có thể thử phản bội ta xem xem.
Lý Vân Tiêu chậm rãi nói.
– Không dám không dám.
Dịch Phong nói gấp, hơi chút vận chuyển nguyên lực, cũng không có phát hiện dị thường, lập tức lòng trầm xuống
Cấm chế càng nhìn như không có vấn đề thì lại càng thêm lợi hại.
Nhưng hắn đồng thời cũng nhẹ nhàng thở ra, nếu Lý Vân Tiêu đã chịu hạ lạc ấn, vậy chứng minh đích thật đã bỏ qua cho hắn một mạng.
Giờ phút này mười bảy cánh cửa còn thừa lại mười hai cái, như mười hai toà mộ bia ngật đứng ở đó.
Ba người kia cảm nhận được ánh mắt Lý Vân Tiêu, lập tức hít một hơi lạnh, thoáng cái thối lui ra trăm trượng, vạn phần cảnh giác.
Một người trong đó kinh quát:
– Vân Tiêu đại nhân, chúng ta không oán không cừu ah.
Lý Vân Tiêu nói:
– Ta biết rõ, nhưng còn thừa mười hai cánh cửa, làm sao bây giờ đây? Không tìm được sinh lộ, sợ rằng phải vĩnh viễn chết chỗ này rồi.
Sắc mặt ba người đều khó coi đến cực điểm, một người trong đó có đôi mắt tam giác, mũi tẹt miệng méo, mở miệng nói:
– Ta có một cách, không biết có thể được không?
Hai người khác đều nhìn hắn, lộ ra vẻ tha thiết.
Người kia nói:
– Tại hạ là một Thuần Thú Sư, trên người mang theo mấy đầu linh thú, có lẽ có thể thử cửa.
– Đại thiện.
Một người trong đó kinh hỉ nói:
– Có thứ này, vì sao không nói sớm.
Người kia nói:
– Một mực không có cơ hội để cho ta nói ah.
– Ặc…
Dịch Phong như muốn cắn nát răng, sắc mặt tái nhợt đến lợi hại, trong đôi mắt phun ra lửa, năm người Bắc Minh thế gia bọn hắn xem như chết vô ích rồi.
Mắt tam giác kia lấy ra một cái bao tải ném lên không trung, sau đó đánh vài đạo quyết ấn vào trong.
Dây thừng cột bao tải thoáng cái cởi ra, lập tức miệng túi trương to lên, từ bên trong chạy ra một đầu độc giác mã ra, sau đó một đầu vượn tay lớn, sau đó một con rết có cánh, lôi quang thử, cóc, cực lớn, con voi màu đỏ...
Thoáng cái đi ra hơn hai mươi đầu động vật chạy loạn trên bầu trời.
Lý Vân Tiêu ngạc nhiên nói:
– Thuần Thú Sư không phải chỉ có thể thuần một đầu sao?
Mắt tam giác nói:
– Đúng là như thế, mặc dù Thuần Thú Sư cường đại thế nào nhiều nhất cũng chỉ chọn hai đầu yêu thú, nếu không tu vị bản thân rất khó hơn tiến. Mà tại hạ chính là loại Thuần Thú Sư không còn cầu tấn cấp, cho nên nhàn rỗi không có việc gì liên thuần nhiều hơn một chút, lực khống chế lực với mấy yêu thú này cũng không được, nhưng nếu chỉ để chúng nó đi mở cửa thì khẳng định không có vấn đề.
Lý Vân Tiêu gật đầu cười nói:
– Đúng vậy, năng lực này của ngươi xem như là khắc tinh của phương bố cục này rồi.
Mắt tam giác nở nụ cười xấu hổ, liền hai tay phi tốc bấm niệm pháp quyết, đồng thời miệng phun ra từng đạo âm phù cổ quái.
Những yêu thú kia thoáng cái yên tĩnh trở lại, thành thành thật thật xếp thành hàng, bắt đầu xông lên mở cửa ra.
“Oanh”
“Oanh”
“Oanh”
Từng con yêu thú tan thành mây khói, trên trán mắt tam giác chảy ra đổ mồ hôi ra, nhưng đa số vẫn là thịt đau.
Rất nhanh, dưới vẻ kinh ngạc của mấy người, mười sáu cánh cửa đều mất hết, chỉ còn thừa cái cuối cùng lẻ loi ngật đứng ở đó.
– Cái này…
Mắt tam giác cũng chóng mặt, kêu lên:
– Vận khí sẽ không kém vậy chứ?
Lý Vân Tiêu nói:
– Không phải vận khí vấn đề, hẳn là bố cục vốn là như thế, bất luận ngươi mở cửa thến ào, mười sáu cái trước tất nhiên đều là tử cục. Ai nha nha, một thiết kế thật độc nha, nếu nhân số một lần truyền tống không đủ mười bảy người, vậy không phải đều sẽ toàn diệt sao?
Mắt tam giác lau mồ hôi lạnh, sợ hãi nói:
– Mặc dù truyền tống một số đông người tới, cũng ít nhất phải chết 16 người mới có thể đi qua...
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Cái này cũng chưa chắc, nếu là cấm chế, vậy tất nhiên có cách phá cấm, chỉ để nguyên một đám lên thử sẽ dễ dàng hơn mà thôi. Dù sao chỉ dùng người Bắc Minh Huyền Cung đi thử, cũng không đau lòng.
Trên trán Dịch Phong chảy ra mồ hôi lạnh, chỉ cảm thấy toàn thân đều ướt đẫm. Trong mắt của hắn âm độc liếc nhìn ba người kia, nhớ kỹ tướng mạo bọn hắn trong lòng
Ba người này trong lòng hắn đã bị phán quyết tử hình, nếu không bọn hắn truyền chuyện mình sợ chết cầu xin tha thứ đi, vậy thì triệt để không cách nào làm người rồi, thậm chí còn khả năng bị Bắc Minh Huyền Cung nghiền xương thành tro nữa.
Mắt tam giác đã khống chế một con quái vật đầu người thân rắn, thoáng cái quấn quanh lên tay cầm cánh cửa kia, dùng sức mở ra.
Lập tức một đạo hào quang bạch sắc chiếu rọi ra, khiến cả không gian bị chiếu đến sáng trưng.
Cảnh vật bốn phía thoáng cái biển ảo, trong không gian trắng xoá truyền đến tiếng kim loại “Loảng xoảng”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.