Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2207: Thân phận




Thái Thúc Tà Đình nói:
– Còn có chuyện Huyền Vũ Tinh Cung, tại hạ cũng phi thường cảm thấy hứng thú, hy vọng có thể cùng các hạ điều tra.
Mục Chinh lại suy nghĩ, nói:
– Đầu Thi Lễ này của ngươi có bán hay không?
Hủ thi:
-...
Mục Chinh ho khan hai tiếng, nói:
– Lão phu nguyện ý dùng giá cao thu mua, sẽ không để cho ngươi chịu thiệt đâu.
Hủ thi có chút thâm tình nhìn Thi Lễ chi Vương một cái, yêu thương nói:
– Mười vạn năm qua, nhờ có có ngươi cùng ta.
Thi Lễ chi Vương hưng phấn toát ra, thoáng cái bay lên, thân hình biến nhỏ một chút, trực tiếp đáp xuống trên bờ vai hủ thi, dùng cánh mỏng kia không ngừng cò sát lấy gương mặt thối nát.
Hình ảnh này khiến người sởn hết cả gai ốc, mà trên mặt hủ thi lại là một mảnh ôn nhu, thò tay vỗ vỗ trên đầu Thi Lễ chi Vương vài cái.
Một đám khói xanh màu xanh nhạt từ trong tay hủ thi xông ra, vừa nhìn đã biết là vật kịch độc, mà mắt Thi Lễ chi Vương lại lóe lên, thập phần vui vẻ.
Lý Vân Tiêu đột nhiên trong lòng khẽ động, nói:
– Các hạ chẳng lẽ mươi vạn năm trước đã biết rõ Thiên Địa khác thường, cho nên phong ấn bản thân, trốn vào hư vô thế giới, để tránh đã bị liên quan đến sao?
Hắn từ trong miệng Đế Già biết rõ, phiến thiên không này sở dĩ không hề có cường giả Thần Cảnh là vì thiếu khuyết thập phương quy tắc, năm đó tất nhiên Thiên Địa đã phát sinh qua biến đổi lớn, mới thành ra như thế.
Người còn lại mặc dù không rõ toàn bộ câu chuyện trong đó, nhưng toàn thân cũng chấn động, tựa hồ nhận đồng quan điểm của Lý Vân Tiêu.
Hủ thi phục hồi tinh thần lại, buồn bả nói:
– Không nên đoán bậy, ta cũng không phải là chủ nhân Huyền Vũ Tinh Cung, hơn nữa ta cũng rất muốn biết, vì sao Huyền Vũ Tinh Cung đột nhiên về tới Lưỡng Giới Sơn đây.
– Cái gì? Ngươi cũng không phải chủ nhân nơi đây sao?
Đoan Mộc Thương trong lòng cả kinh, có chút sợ hãi nói:
– Vậy chủ nhân đâu rồi? Có còn sống không?
Gương mặt hủ thi thoáng cái trở nên kỳ quái, suy nghĩ kỹ một hồi, mới nói:
– Có lẽ chết rồi nha...
Tròng mắt hắn quét qua trên thân mọi người, nói:
– Rời khỏi trần thế quá lâu, trước hết cho ta biết một chút về chuyện mười năm qua đi.
Hắn giơ tay lên, chụp vào không trung.
Lập tức một đạo vòng xoáy hiển hiện ở bốn phía Đoan Mộc Thương đang ở trước nhất, lập tức nhiếp lấy nàng.
Hủ thi năm ngón tay chụp lại, đạo vòng xoáy không gian kia tính cả Đoan Mộc Thương cùng nhau bay tới chỗ hắn.
– Dừng tay
Sắc mặt Đoan Mộc Thương đại biến, từ thần thái âm lãnh và ngữ khí lạnh lùng của hủ thi kia mà xem, tựa hồ muốn trực tiếp sưu hồn rồi.
Nàng khẽ quát một tiếng, hai tay đánh tới trước, một đoàn đoạn đái trăm điệp xuyên hoa như tuyết nguyệt quang hoa lưu động, trút xuống, duỗi dài ra hơn mười trượng.
đoạn đái bay múa quanh thân, lập tức một mảnh ngũ thải ban lan (vàng, xanh, đỏ, trắng, đen), bách điệp vỗ cánh, múa Thu Sương, cả người hóa thành điệp trung Tiên Tử.
Vòng xoáy xoay tròn kia thoáng cái bất động, toàn bộ không gian chi lực đều vỡ nát dưới phiến cánh Thải Điệp.
Đoan Mộc Thương vừa thu lại đoạn đái, bạch quang lóe lên, liền thả người thối lui, thoáng cái trở lại trong đám người.
Trong mắt tràn đầy tức giận và cảnh giác, cùng hủ thi kia xa xa tương trì:
– Các hạ đây là ý gì?
– A, trong các ngươi cũng không thiếu cao thủ, dưới thiên không này cũng coi như là cường giả rồi. Ta không có ý muốn động thủ với các ngươi, tùy tiện đến một người để cho ta sưu hồn, hiểu tình huống Thiên Võ Giới hôm nay một chút là được.
Hủ thi chậm rãi nói, khiến tất cả mọi người đều ngạc nhiên.
Đoan Mộc Thương tức giận hừ nói:
– Nếu chỉ cần hiểu tình huống, không cần ảnh hưởng tới nhân mạng.
Hủ thi nói:
– Chậm rãi hỏi quá phiền toái.
Đoan Mộc Thương lạnh lùng nói:
– Thật có lỗi, không ai lại nguyện ý bị ngươi sưu hồn đâu.
Hủ thi gật đầu, nói:
– Trong dự liệu, dù sao không ai muốn chết cả.
Những lời này nói xúc động sâu đậm, trên mặt thối nát vậy mà hiện ra một mảnh cảm khái:
– Nhưng dù sao vẫn có người phải chết.
Tất cả mọi người đều cực kỳ cảnh giác, toàn bộ cẩn thận đề phòng lấy.
Hủ thi nghiêng đầu, tròng mắt lóe lên:
– Vậy thì để ta tự động thủ đi, ngủ say mười vạn năm, vũ kỹ của ta không biết còn dùng được không nữa?
Tựa hồ đang cố gắng nhớ lại võ kỹ.
Nhưng tất cả mọi người mặt sắc mặt ngưng trọng vạn phần, vài đạo kiếm quang vừa rồi, đã không kém gì tất cả cường giả ở đây rồi.
– Ân, nhớ ra một ít, cũng không biết đủ không đây.
Hủ thi dùng tay nâng cằm lên, hào quang trong mắt càng ngày càng sáng loáng sáng, tựa hồ linh tính đang không ngừng trở về, nói:
– Các ngươi thật sự không có ai nguyện ý hi sinh sao? Ta thật sự không muốn giết người đâu.
Lý Vân Tiêu nhịn không được mỉa mai nói:
– Thật sự không muốn giết người? Thiên Mê Cung và những Thi Lễ kia giết bao nhiêu người, Thi Lễ này cũng là sủng vật của ngươi a, giờ còn giả trang thánh nhân gì chứ?
Hủ thi nhìn Lý Vân Tiêu, hơi sững sờ, lập tức gật đầu nói:
– Lúc trước thiết kế của Tinh Cung là vì trọn đời cách ly với ngoại giới, chìm vào trong hư vô để tránh bị người xâm nhập, không thể tưởng được rốt cục vẫn phải có ngày lại được thấy ánh sáng mặt trời, sợ rằng đoàn người năm đó, đều không ngờ tới a.
– Đoàn người năm đó?
Đồng tử Lý Vân Tiêu hơi co lại, lãnh đạm nói:
– Nói chính là những tán tu Lưỡng Giới Sơn sao? Nói như vậy, các hạ cũng là một trong các tán tu Lưỡng Giới Sơn năm đó sao?
Sắc mặt hủ thi trầm xuống, tựa hồ tức giận dị thường.
Trên tròng mắt tuôn ra hung quang, bởi vì trong mắt hắn cơ hồ đều đã lộ ra bên ngoài nên toàn bộ gương mặt đều giống như lộ ra sát khí.
Đoan Mộc Thương thấp giọng nói:
– Vẫn theo như an bài trước kia, năm người chúng ta đi đầu thăm dò thực lực người này, Nguyên Hải đại nhân và Vân thiếu lược trận, người còn lại tùy thời nghe theo điều khiển.
Tất cả mọi người gật đầu, biết rõ kế tiếp hẳn sẽ là một hồi ác chiến.
Lý Vân Tiêu nhìn chằm chằm vào hủ thi ia, lạnh lùng nói:
– Sao hả, ngay cả thân phận của mình cũng không dám thừa nhận sao?
– Chết
Sắc mặt hủ thi một mảnh sát ý, trong miệng thốt ra một chữ.
Cũng không thấy hắn có động tác như thế nào, một đạo kiếm khí u lục sắc liền bắn ra, trực tiếp chém về phía Lý Vân Tiêu
Không gian lập tức bị phách liệt, một cổ lăng liệt chi ý lăng không ép xuống.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu trầm xuống, con ngươi bỗng nhiên co lại, bên trong kiếm khí kia không chỉ lăng lệ ác liệt dị thường, hơn nữa mang theo tính ăn mòn rất mạnh, tựa hồ trời sinh đã có kịch độc vậy.
“Uống”
Trên người hắn cũng có kiếm khí phá thể mà ra, hàn quang lóe lên bốn phía, chém ra kiếm mang uy áp của đối phương, thân thể thoáng một cái lắc lư, liền chỉ để lại tàn ảnh, biến mất tại chỗ.
“Phanh”
Đạo kiếm quang lục sắc kia lập tức xuyên thấu tàn ảnh thân thể Lý Vân Tiêu, chém ra phía sau, trực tiếp đánh vào trên thạch bích đại điện, lưu lại một đạo vết kiếm
Tất cả mọi người đều hít một hơi lạnh, trong nội tâm rùng mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.