Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2249: Kết ấn (1)




Toàn trường võ giả trong nháy mắt té xỉu, nhưng là đồng thời mồ hôi lạnh nhễ nhại, thay người trẻ tuổi kia đổ mồ hôi.
Luật Thực Nguyên cũng là kinh hãi, trong mắt đầy vẻ phức tạp.
Người trước mắt này hai năm trước còn bị hắn đuổi khắp nơi chạy trối chết, lúc đó chỉ có nhất tinh Vũ Đế tu vi, lúc này tái hiện, không ngờ đã là thất tinh Vũ Đế
Hơn nữa để hắn hoảng sợ là lúc trước đối phương nhất tinh Vũ Đế, chính mình đã không làm gì được hắn, hiện tại tu vi một chút đề cao sáu trình tự…
Trên trán của Luật Thực Nguyên toát ra mồ hôi lạnh tới, hắn tuy rằng cũng tăng lên một tinh, trên tu vi còn là ngăn chặn đối phương một bậc, nhưng có cảm giác sợ hết hồn hết vía, căn bản không nổi lên được tâm chống lại.
Đặc biệt Lý Vân Tiêu đạm nhiên trực diện lão đầu kinh khủng kia, càng làm hắn theo không kịp, trên dũng khí trong khoảnh khắc giật lại cự ly, võ đạo chi tâm cao thấp lập tức phân ra, thậm chí là… khác nhau một trời một vực
Lão đầu dáng tươi cười thoáng cái đọng lại, xoay người lại hung ác nhìn chằm chằm Lý Vân Tiêu.
Đột nhiên trong mắt hiện ra vẻ kinh dị, thoáng chút trở nên thập phần giật mình đứng lên, cả kinh kêu lên:
– Thật trẻ tuổi thất tinh Vũ Đế không có khả năng, ngươi có phải đã dùng loại thuật giấu diếm gì đó che được hai mắt của ta?
Hắn sửng sốt một chút, lại khó có thể tin lắc đầu, lẩm bẩm:
– Không có khả năng a, ai có thể thi thuật giấu giếm được ta…
– Ha ha ha ha, vừa lúc cùng nhau chộp tới quay về nghiên cứu, lại thêm một thu hoạch ngoài ý liệu, chuyến đi lần này không tệ, chuyến đi này không tệ a!
Lão đầu lẩm bẩm sau một lúc, trong đôi mắt bắn ra hung quang, một trận nhe răng cười không ngớt.
Lý Vân Tiêu giơ lên mi mắt, lạnh lùng nhìn hắn, châm chọc nói:
– Vốn định chờ sau chuyện Hồng Nguyệt thành lại đi thu thập ngươi, nghĩ không ra ngươi cũng chủ động đi ra. Cũng tốt, tiết kiệm bản thiếu đi một chuyến đến Ba Kiền Sơn.
Lão đầu cả người chấn động, khuôn mặt trong nháy mắt đã vặn vẹo, hai mắt như điện, lớn tiếng quát dẹp đường:
– Ngươi là ai?
Đối phương một lời nhân tiện nói ra chỗ hắn ẩn thân, làm hắn vạn phần hoảng sợ, cực độ cảnh giác.
Phải biết rằng thân phận và nơi ẩn thân của hắn, đều rốt cuộc cực kỳ bí ẩn việc, hơn nữa chuyện liên quan trọng đại, trên người sát ý cùng nhau, nhất thời đem Lý Vân Tiêu triệt để tập trung.
– Ừ, cổ khí tức này…
Lão đầu thần thức đem Lý Vân Tiêu bao lại, nhất thời có loại cảm giác quen thuộc ở trong lòng dâng lên, nhướng mày.
Trong giây lát sắc mặt đại biến, tức giận nói:
– Nguyên lai là ngươi!
Lý Vân Tiêu châm chọc cười, trong mắt hàn quang chớp động, lạnh lùng nói:
– Thế nào, nghĩ tới sao? Khâu Mục Kiệt, ngươi cái tên điên này!
Lão đầu chính là Phong Tử Kiệt, gương mặt hung ác vẻ, hung hăng nói:
– Hừm, đạp hỏng thiết hài không tìm thấy, lúc đạt được lại không tốn thời gian, tiểu tử ngươi đem tuyệt thế thần thể của ta giấu đi đâu rồi?
Lúc trước trên Đông Hải Hãm Không Đảo, Lý Vân Tiêu trợ giúp Tân Thần giải trừ phong ấn trong cơ thể, xuyên thấu qua phong ấn lực nhìn trộm được một tia cảnh tượng trên Ba Kiền Sơn.
Sau đó Khâu Mục Kiệt đuổi theo thần thức của hắn vượt qua mà đến, bị hắn trực tiếp chặt đứt ngay trên không.
Đó là lần đầu tiên giao phong giữa hai người, chỉ bất quá lúc đó cũng không biết hai bên là ai.
Khâu Mục Kiệt hiện tại còn không biết hai người đồ đệ của hắn, một ở trong Giới Thần Bi, người còn lại càng trực tiếp bị Lý Vân Tiêu làm thịt.
Lý Vân Tiêu nhìn thoáng qua dưới chân thanh sắc quái ngư, hừ lạnh nói:
– Tuyệt thế thần thể? Món nợ giữa ta và ngươi, không chỉ có riêng một tuyệt thế thần thể a!
Trong ánh mắt của hắn tuôn ra hàn quang, tuyệt thế thần thể là ân oán giữa Khâu Mục Kiệt và Tân Thần, hắn không có hứng thú quản.
Mà ân oán giữa hắn và Khâu Mục Kiệt còn lại là trên Tử Vân Phong phái Dương Nguyên Thư vây giết Ninh Khả Nguyệt, còn có cùng với Vi Thanh cấu kết, chỉ là đoạn ân oán này Khâu Mục Kiệt cũng không biết mà thôi.
– Ừ?
Khâu Mục Kiệt quả nhiên là lộ ra vẻ nghi hoặc, có chút không giải thích được.
Lý Vân Tiêu hung ác cười một tiếng, nói:
– Ngươi không cần thiết minh bạch, trước tiên ngoan ngoãn để ta đánh chết, xem như tiện trao đổi một chút.
thân ảnh của hắn lóe lên, cả người hiện lên trên không trung, hai ngón tay như kiếm, liền chém xuống
– Ha ha, cuồng vọng cuồng vọng khiến lão phu muốn cắt từng tấc da thịt của ngươi.
Khâu Mục Kiệt âm hiểm cười không ngớt, trong mắt quang mang kỳ lạ lóe lên, trong tay “Ba” đánh một ngón tay vang lên, tiền phương không gian thoáng cái nổ lên, đạo kiếm quang kia trong nháy mắt đã mất đi rơi.
Sau đó một tay bấm tay niệm thần chú, thân ảnh chớp động một cái, trái lại nhằm phía Lý Vân Tiêu điểm đến.
Lý Vân Tiêu cười lạnh một tiếng, ngũ chỉ thành trảo, lăng không bắt xuống tới
– Ha ha, muốn chết!
Khâu Mục Kiệt điên cuồng cười một tiếng, trong tay quyết ấn biến đổi, nhất thời hiện ra một đoàn thanh sắc chi lực, tản mát ra cường quang, thoáng cái sẽ nổ lên
– Hừm, chê cười…
Lý Vân Tiêu không chút hoang mang, ngũ chỉ khẽ động, hơi nắm lại, không gian chợt căng thẳng, nắm ngón tay dường như núi cao, đem tứ phương giơ cao lên.
Đoàn thanh quang kia vừa tản ra một ít, nhưng ở dưới trảo ấn, trong nháy mắt chặt lại, trái lại có dấu hiệu hướng vào phía trong sụp xuống, quanh thân vô số linh khí đều dũng mãnh vào trong đó.
– Cái gì?
Khâu Mục Kiệt biến sắc, lộ ra vẻ kinh hãi, hắn quyết ấn lần thứ hai, ngón cái và giữa vừa bấm ngón tay, đồng thời tay trái quyết ấn, dựng thẳng lên ngón út, cũng điểm qua đó.
Hai tay ấn quyết trên không trung hợp lại, áp súc thanh quang một chút tan rã ra, trống rỗng mà tán, hóa thành một đóa liên hoa, từ từ bay lên.
Trong vòng phương viên trăm mẫu đều bị chiếu thanh lóng lánh, liên hoa trông rất sống động, như thơ như họa, theo gió vũ động.
– Hừm…
Lý Vân Tiêu lần thứ hai cười lạnh một tiếng, cũng là thủ ấn biến đổi, hai tay ba ngón trọng điệp, còn lại hai ngón tay tác viên như mui xe, mạnh mẽ ép xuống.
Nhất thời một mảnh kim mang từ trong thủ ấn bay ra, toàn bộ thanh sắc trên bầu trời một mảnh kim sắc khung đính, bên trong kim quang kia nổi lên vô số ký hiệu, mơ hồ có phạm âm truyền ra.
Một đạo kim sắc hư ảnh to lớn lăng không xuống, hai tay bấm tay niệm thần chú, thấy không rõ dung nhan.
Hư ảnh kia hai chân nhấc lên, toàn thân kim quang lóe ra, lộ ra một cổ khí thế túc mục trang nghiêm, trực tiếp hướng phía hoa sen kia ngồi đến.
Thanh sắc quang mang thoáng cái đã bị ngăn chặn, hư ảnh chậm rãi phủ xuống ở trên liên hoa, ngồi ngay ngắn bên trong, nhất thời toàn bộ bầu trời một mảnh kim quang vạn trượng.
Bóng người và liên hoa đột nhiên kết thành, tuy hai mà một, xoay tròn liên tục, vĩ ngạn biển ý ở trời cao đẩy ra.
Toàn trường người đều là nhìn trợn mắt há hốc mồm, loại này tùy tâm nhi động, tùy ý nghĩ hóa thần thông, hầu như chính là thần hồ kỳ kỹ, chưa từng gặp qua.
Hư ảnh tọa liên dị tượng xoay tròn mấy vòng, uy thế thoáng cái đẩy lên đến mức tận cùng, mạnh mẽ trấn áp xuống tới, dường như toàn bộ kim sắc khung đính, đột nhiên lõm xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.