Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2444: Chung sức đánh một trận (2)




Ngọc ký trước mặt Đoan Mộc Hữu Ngọc sinh ra rất nhiều phù văn, đều nghiền nát.
Sắc mặt của hắn đột biến, vẻ mặt đầy lửa giận.
Đoan Mộc Thương nói:
– Ca, đừng bói. Kết cục như thế nào, đã không cần phải biết rõ, trước giết đám công tào nói sau.
Sắc mặt Đoan Mộc Hữu Ngọc nặng nề, nói:
– Những vật này giết không chết, ngươi có chú ý hay không, hai công từ vừa rồi bị Long Thiên Miểu đánh chết đã sống lại lần nữa.
– Cái gì?
Tất cả mọi người đang liều mạng chém giết, cũng không lưu ý việc này, nghe Đoan Mộc Hữu Ngọc nói thế thì ánh mắt quét qua chung quanh, lúc này hít một hơi khí lạnh, quả nhiên vẫn là ba mươi ba công tào.
– Mẹ kiếp, làm sao mà đánh?
Đừng nói là võ giả thực lực yếu kém, cho dù là cửu tinh Võ Đế, siêu phàm nhập thánh cũng cảm thấy nội tâm mát lạnh.
Lý Vân Tiêu trầm giọng nói:
– Những thứ này sợ là vô cùng vô tận, chỉ cần luân hồi đại chuyển bàn vẫn còn, chúng sẽ vĩnh sinh bất tử. Xem ra mấu chốt đột phá vẫn làơ Quỷ Vương, phải đánh chết hắn.
Huyền Hoa cười khổ nói:
– Nói thật nhẹ nhàng, người nào không biết phải giết Quỷ Vương, ngươi thử đi
Lý Vân Tiêu nhìn hắn một cái, nói:
– Ta thử thì thử!
Hắn tay giơ lên, hào quang bốn màu hiện ra, đâu suất thiên phong xuất hiện.
Huyền Hoa sững sờ, hắn chỉ thuận miệng nói mà thôi, không thể ngờ Lý Vân Tiêu lại thật sự ra tay, nhưng bằng vào chút lực lượng yếu ớt đó, sợ rằng chưa tới gần Quỷ Vương ba thước đã bị ngăn cản rồi.
Thần dịch lực lưu chuyển, cũng không bị luân hồi chi lực áp chế, từng đạo hào quang chấn động bay ra.
Mọi người đều cả kinh nhìn qua lực lượng mênh mông này, tuy cũng không biết nó cường đại thế nào, nhưng mà lại cảm giác được lực lượng thần thánh.
– Đây là lực lượng gì?
Huyền Hoa cả kinh, trên mặt đầy dị sắc.
Đồng tử Đoan Mộc Hữu Ngọc đột nhiên co lại, hoảng sợ nói:
– Thần dịch lực?
Ầm ầm!
Lời này vừa ra, người nơi này xôn xao, thần thái vô cùng kinh ngạc.
Trên Cửu Thiên Võ Đế chỉ có Thập Phương Thần Cảnh mới có thể cô đọng thần dịch lực, đại biểu cho lực lượng chí cương trong thiên địa.
Cửu Thiên đế khí trấn áp tất cả, là vì trong thiên địa cao nhất chỉ còn lại có cửu giai quy tắc, vạn vật đều đưới quy tắc.
Mà giờ phút này luân hồi đã vượt ra ngoài tam giới, không trong ngũ hành, đế khí hoàn toàn bị áp chế không ngẩng đầu nổi.
– Trên người tiểu tử này có bao nhiêu bí mật?
Vi Thanh xanh mặt, trong nội tâm thầm hạ quyết tâm, nếu lần này có thể còn sống rời khỏi, nhất định phải mang Lý Vân Tiêu về Thánh Vực cắt miếng nghiên cứu.
Một tên công tào đối diện sắc mặt âm trầm, mạnh mẽ mở năm ngón tay sau đó xông lên, một phương không gian lập tức bị áp súc.
Lý Vân Tiêu hừ lạnh một tiếng, đột nhiên ngân quang lóe lên, một thân ảnh to lớn xuất hiện lao về phía công tào này.
Phanh!
Thân hình công tào chấn động, bay ngược trở về.
– Cái gì?
Mọi người hoảng sợ, nhìn qua ngân quang kia.
Ùm... Ụm bò... Ò...
Ngân quang kia có tiếng bò rống vang lên, dần dần hóa thành một đầu bò, trên thân thể tỏa ra phù văn, uy phong lẫm lẫm.
Đoan Mộc Thương cả kinh, thất thanh nói:
– Thứ này đã bị ngươi thu phục?
Ngày đó ở lưỡng giới sơn trong Huyền Vũ tinh cung, nàng là người trải qua, sau khi nhìn thấy đầu trâu này, ánh mắt của nàng kinh hỉ.
Đầu trâu này là thần khôi, dùng tài liệu thập giai và quy tắc thần cảnh chế tạo mà thành, mặc dù đã bị luân hồi chi lực áp chế cũng nhỏ nhất, từ cú xông tới của nó vừa rồi mà nhìn, ít nhất áp chế một công tào thì vấn đề không lớn.
Đầu trâu này vừa hiện thân, liền đứng trước mặt Lý Vân Tiêu, cảnh giác nhìn chằm chằm bốn phía, trong miệng phát ra tiếng “Ùm... Ụm bò... Ò... Ùm... Ụm bò... Ò...”, không ngừng đạp bốn vó, từng gợn sóng xuất hiện dưới chân của nó.
Liễu Phỉ Yên sững sờ một chút, nói:
– Đầu trâu như thế, lợi hại như vậy, những năm này hắn tìm mấy thứ gì đó, càng trở nên khó có thể phỏng đoán hơn trước.
Huyền Hoa hừ lạnh nói:
– Ngưu tầm ngưu mã tầm mã, bên cạnh hắn có không ít đồ cổ quái, người cũng cổ quái không kém.
Liễu Phỉ Yên ung dung nói:
– Ngươi trước kia cả ngày cũng ở bên cạnh hắn mà.
Huyền Hoa: “...”
Đầu trâu này đánh lui một công tào, lập tức mấy đạo quang mang ngang trời đánh tới, những công tào này dường như tâm ý tương thông, thoáng một phát liền tăng đến bốn gã, liên thủ hướng Lý Vân Tiêu phóng đi.
Ùm... Ụm bò... Ò...
Đầu bò này ngẩng đầu lên, bàn chân đạp mạnh, lập tức vô số ánh sáng màu xanh bay vụt giăng khắp nơi, hóa thành lưới rậm rạp bao phủ bầu trời.
– Cái gì?
Không chỉ có mọi người kinh hãi, ngay cả Quỷ Vương cũng giật mình, ngưng mắt nhìn qua lưới đầy trời kia, có một số đang bay về phía hắn, có cảm giác trói buộc hiện ra.
– Hừ!
Quỷ Vương cười lạnh một tiếng, nói:
– Làm trò cười cho người trong nghề!
Trong mắt của hắn có hào quang hiện ra, trên đại chuyển bàn bắn ra vô số phù quang, trong khoảng khắc chém vỡ tấm lưới.
Phốc!
Kỳ Thắng Phong bị luân hồi đao của hắn áp chế đổ máu, trong mắt tràn đầy phẫn nộ cùng oán niệm.
– Hừ, kẻ yếu ah, cũng chỉ có vận mệnh bị tàn sát. Ta có thể cảm nhận được đặc thù trên thân thể của ngươi, còn có lực lượng cực kỳ cổ quái. Ngoan ngoãn làm thịt cá đi, giúp ta no bụng không tốt hay sao?
Quỷ Vương duỗi cái lưới màu đỏ của nó ra, sau đó thè lưỡi ra liến Kỳ Thắng Phong.
Mùi máu tanh và kích thích huyết khí nồng đậm, tiếng nuốt nước bọt thèm thuồng làm cho Long Thiên Miểu đang dưỡng thương, toàn thân run rẩy không dứt, sắc mặt cực kỳ trắng bệch, thầm nghĩ cho dù tự bạo chết đi cũng không muốn bị thứ này ăn tươi.
– Trời ạ!
Sắc mặt Kỳ Thắng Phong lúc này biến thành trắng bệch, toàn thân rùng mình, sau đó run rẩy kịch liệt, đột nhiên hét lớn một tiếng, thân thể của hắn phát ra tiếng nổ “Phanh” rất nhỏ, quần áo của hắn như vỡ ra, lực lượng quỷ dị kích phát khắp toàn thân.
Đột nhiên con ngươi của hắn trở nên đỏ bừng, cổ tay run lên, vô số phù văn sinh ra từ đại kiếm ngăn cản luân hồi đao.
– Cái gì? Cổ lực lượng này...
Quỷ Vương kinh hãi, thất thanh nói:
– Ngươi vẫn còn che dấu lực lượng? Làm sao có thể?
Hừ!
Kỳ Thắng Phong lúc này hừ lạnh không nói gì, dường như vượt qua thời không, làm cho người không rét mà run.
Trên đại kiếm có lực lượng mạnh mẽ kích phát ra, phát ra vô số âm thanh vui sướng, không ít ngọc long bay ra, xoay tròn quanh đại kiếm, kiếm ý bắn thẳng ra ngoài.
Loong coong!
Trên luân hồi đao có vô số phù văn bay ra, nó không ngừng khuếch tán ra, không ngừng áp chế đại kiếm.
Sắc mặt Quỷ Vương phát lạnh, quát:
– Không phải ngươi, ngươi là ai?
Trên người Kỳ Thắng Phong sinh ra biến hóa làm cho người ta chú ý tới, vẫn không rõ ràng lắm.
Vốn nhân vật như vậy có thể sống tới bây giờ đã không cách nào tưởng tượng nổi, trên người hắn phát sinh biến hóa gì cũng không khiến người ta cảm thấy kỳ quái.
Hơn nữa bây giờ là lúc sắp chết, nếu có thể biến hóa sinh ra sinh cơ, đây là chuyện mọi người vui mừng muốn nhìn thấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.