Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2650: Một con mắt trăm năm (1)




Cao Nguyên cười rộ lên, khinh miệt nói:
– Bởi vì ngươi làm ta khó chịu, bởi vì ngươi người mang Thánh Khí, bởi vì bên người ngươi có nữ nhân ta thèm nhỏ dãi, bởi vì ngươi là phong hào Vũ Đế, bởi vì Bổn Tọa nhìn ngươi không vừa mắt, bởi vì ngươi đẹp trai hơn ta, những nguyên nhân này cộng lại, bất kỳ một cái nào đều đủ để cho ngươi chết một vạn lần!
Hắn hét lớn một tiếng, quát:
– Chết đi!
Cánh tay thoáng cái bạo khởi, biến lớn gấp đôi, mạnh mẽ đem Lý Vân Tiêu đè xuống, không ngừng rơi vào hư vô trong thân đao.
Vẻ mặt Lý Vân Tiêu kinh khủng, kêu rên nói:
– Đại nhân, cầu ngươi buông tha ta, hết thảy đều dễ nói a, Thánh Khí cùng nàng đều có thể cho ngươi, ngươi chê ta đẹp, ta có thể hủy dung.
– Hừ, chậm!
Cao Nguyên cười khẩy nói:
– Sớm biết Phá Quân Vũ Đế không chịu được một kích như thế, không có khí tiết như vậy, hẳn nên cho ngươi quỳ xuống liếm giày cho ta a!
Khuôn mặt Lý Vân Tiêu oán độc, lớn tiếng quát:
– Ngươi không chết tử tế được! Ta rơi vào trong hư vô, ngươi cũng đừng nghĩ đạt được Thánh Khí!
– Ha ha ha, cái này cũng không cần ngươi quan tâm!
Cao Nguyên cười to nói:
– Phàm là từ trong Hư La đao của ta đi vào, ta đều có thể chính xác tìm được tọa độ, đợi sau khi ngươi chết ta sẽ tới thu thập, ha ha ha!
Lý Vân Tiêu phát cuồng giằng co, trực tiếp trầm xuống.
Hoắc!
Cao Nguyên thu hồi đại đao, biến về trạng thái phổ thông, thân thể Yêu Hóa cũng trở về hình người.
– Hừ, vốn tưởng rằng phải phí nhiều trắc trở, thực sự là có tiếng không có miếng!
Cao Nguyên hướng cách đó không xa nói:
– Đại nhân, có khả năng đi ra a. Phong hào Vũ Đế cũng không gì hơn cái này, ta ngươi đều quá cẩn thận rồi.
Nhưng trong hư không một mảnh an tĩnh, không người đáp lại hắn.
– Đại nhân?
Cao Nguyên lần thứ hai hô một câu, đột nhiên có một loại cảm giác xấu xông lên đầu, giơ đao lên cảnh giác.
– Chuyện gì xảy ra? Người nào, là ai ở bên kia!
Ánh mắt của hắn thoáng cái nhìn chằm chằm một cái tiết điểm ở cách đó không xa, trong con ngươi lóe ra hàn quang.
Hư La đao chém tới, một đạo Đao mang như nước bay đi.
Xuy a!
Toàn bộ bầu trời thoáng cái bị chém thành hai khúc, lộ ra hư vô vô tận, không ngừng mở rộng, đem Cao Nguyên nuốt vào.
Đột nhiên bốn phía xuất hiện một chút quang mang, tỉ mỉ nhìn lại, đúng là vô số ngôi sao!
Trở Cao Nguyên hoảng hốt, cả kinh nói:
– Chuyện gì xảy ra? Nơi này chẳng qua chỉ là không gian ảo thuật của tử phòng, dưới một đao của ta mặt dù không diệt cũng nên lộ ra sơ hở mới đúng chứ?
– Đó là…
Hắn cả kinh, hai mắt mở lớn nhìn chằm chằm vào xa xa, một cổ thây khô chậm rãi phiêu qua.
– Lý Vân Tiêu!
Trở Cao Nguyên sợ tới mức lùi lại liền mấy bước, cảnh giác nhìn chằm chằm vào cổ thây khô kia, trên trán bạo xuất vô số mồ hôi.
Mặc dù Lý Vân Tiêu bị nuốt vào trong hư vô cũng không có khả năng biến thành thây khô nhanh như vậy, hơn nữa hai mắt thây khô kia vô cùng yêu dị, phảng phất như đang ngó chừng hắn vậy, không ngừng phiêu qua.
Hắn gian nan mà nuốt nuốt nước miếng, chỉ cảm thấy trên người rét run, hai tay nắm đao, cảnh giác vạn phần.
– Lý Vân Tiêu, bớt giả thần giả quỷ trước mặt ta đi!
Hắn giận dữ chém xuống một đao, đao mang cực lớn như trăng non, xẹt qua bầu trời đêm, chém vào trên thây khô của Lý Vân Tiêu, triệt để đánh nó nát bấy, hóa thành hạt bụi tiêu tán.
– Cái này…
Trở Cao Nguyên vung đao kinh sợ nói:
– Đi ra! Ta biết là ngươi, Lý Vân Tiêu, có giỏi thì đi ra quyết trận tử chiến với ta! Dựa vào huyễn thuật như vậy tính là bổn sự gì chứ.
Hắn đột nhiên cả kinh, thầm mắng mình chủ quan. Đồng thuật của Cổ Phi Dương thiên hạ vô song, trước kia lúc mình chặn giết đối phương tựa hồ đã cảm nhận được một tia dị thường, chỉ có điều không quá để ý, không thể tưởng được lúc phát hiện đã bị hãm sâu vào rồi.
– Đi ra, đi ra đây!
Trở Cao Nguyên vung mạnh đao chém ra ngoài, đao mang hoa mỹ bay qua bầu trời đêm, nhưng đổi lại là một mảnh im ắng
Bỗng nhiên trong lòng hắn dâng lên một tia sợ hãi, nếu Lý Vân Tiêu vĩnh viễn không trả lời thì hắn không phải phải đợi đến chết trong không gian hư vô này sao?
– Đi ra, đi ra cho ta ah!
Trở Cao Nguyên trong lòng sợ rồi, hắn phát hiện mình căn bản không thể phá được không gian ảo thuật này, vô luận công kích như thế nào, toàn bộ bầu trời đêm thủy chung vẫn không thay đổi.
Những ngôi sao kia thật giống như muôn đời đến nay, một mực chưa từng biến qua, cho đến tương lai vô hạn.
Đột nhiên một ngôi sa biến ảo, hào quang dần dần biến hóa, hiện ra thân ảnh Lý Vân Tiêu, hai tay ôm ở trước ngực, khóe miệng chứa đựng mỉm cười, nói:
– Ta rất ngạc nhiên, vị “đại nhân” mà vừa rồi ngươi nói là ai? Ngươi cùng đi với ai hả?
Trở Cao Nguyên giận dữ hét:
– Có bản lĩnh quyết tử chiến với ta, nếu ta thua liền nói cho ngươi biết!
Lý Vân Tiêu nở nụ cười, nói:
– Ta tại sao phải vô duyên vô cớ quyết tử chiến với ngươi, ngươi là cái thá gì?
Trở Cao Nguyên giận dữ, toàn bộ cổ đều đỏ bừng, quát:
– Vậy ngươi vĩnh viễn cũng đừng mong biết được ta đi cùng ai!
– Vĩnh viễn sao?
Lý Vân Tiêu khinh thị nhìn hắn, khoan thai nói:
– Ngươi có thể kiên trì đến “vĩnh viễn” cũng không nói sao?
– Có ý tứ gì?
Trở Cao Nguyên nhíu mày lại, chỉ thấy thân ảnh Lý Vân Tiêu đã biến mất, chỗ kia lần nữa biến thành một ngôi sao, lóe ra chút ánh sáng màu vàng.
Tựa hồ như Lý Vân Tiêu chưa bao giờ xuất hiện qua, mọi thứ hắn thấy vừa rồi chỉ là ảo giác vậy.
Trở Cao Nguyên cảm giác đầu óc mình có chút ngây thơ rồi, tựa hồ không thể phân rõ thực huyễn nữa, hắn giận dữ hét:
– Đi ra, phế vật, đi ra đây!
Hư La Đao mãnh liệt chém xuống, ầm ầm thoáng một phát đánh nát ngôi sao kia, nhưng cũng chẳng có gì xảy ra cả.
Trở Cao Nguyên: … ”
Thời gian trôi qua từng chút một, không ngừng đi qua.
Một ngày.
Ba ngày.
Một tháng.
Một năm.
Trở Cao Nguyên phục hồi tinh thần lại từ trong xếp bằng, trong hai tròng mắt một mảnh thần sắc thê lương, sau đó ánh mắt lộ ra sợ hãi vô tận, thân thể trở nên run rẩy.
Hắn phát hiện mình đã tu luyện trong không gian hư vô này suốt một năm, nhưng thực lực lại không có chút tinh tiến nào cả!
Tại sao có thể như vậy?!
Hắn rốt cục cảm thấy sợ hãi rồi.
Vốn cho rằng thực lực Lý Vân Tiêu nhiều lắm cũng chỉ là võ đạo đỉnh phong mà thôi, mình cũng là võ đạo đỉnh phong, mặc dù hơi có không địch lại, chỉ cần tu luyện thêm một thời gian ngắn nữa, sớm muộn gì cũng có thể phá vỡ được huyễn thuật nơi này.
Nhưng hắn hoảng sợ phát hiện, vô luận tu luyện thế nào cũng chỉ vô dụng.
Một loại buồn bực lập tức dâng lên trong lòng, hét lớn:
– Lý Vân Tiêu, đi ra, đi ra đây! Ta van ngươi, mau ra đây ah!
Nhưng hoàn toàn không có đáp lại, toàn bộ hư vô ngoại trừ tinh quang đầy trời ra, cũng không có bất kỳ thanh âm nào nữa.
– Không đúng, không có khả năng đã qua một năm! Nhất định là ảo giác thời gian do huyễn thuật sinh ra!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.