Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2683: Thượng Cổ đại trận (2)




Cho nên mới có chuyện Lý Vân Tiêu tập trung tinh thần quan sát, ngược lại khiến Vạn Nhất Thiên cho là hắn tinh thông đạo này, cho nên giật mình không thôi.
– Chỉ là nghe qua mà thôi, không nghĩ đến có thển hìn thấy, thật sự là có chút không thể tưởng tượng. Ngược lại Nhất Thiên huynh, cất giấu của Vạn Bảo Lâu thật sự vượt quá tưởng tượng ah. ”
Hắn có phần có thâm ý nhìn qua Vạn Nhất Thiên.
Vạn Nhất Thiên cười hắc hắc, nói:
– Nếu là thương hội đệ nhất thiên hạ, tự nhiên sẽ có chút sưu tầm. Tăng thêm ta đối với mấy vật Thượng Cổ này cảm thấy hết sức hứng thú, cho nên cất giấu một ít bản thiếu cũng rất bình thường.
– Bản thiếu? Chẳng lẽ Đại Vãng Sinh Cực Lạc Trận này cũng không hoàn chỉnh sao?
Hàn Quân Đình kinh ngạc nói.
Vạn Nhất Thiên nhẹ nhàng cười cười, đưa mắt nhìn sang Lý Vân Tiêu, nói:
– Phi Dương có cách nhìn gì không?
Lý Vân Tiêu nói:
– Vừa rồi Nhất Thiên huynh nói, trận pháp này chỉ cần phát huy ra một thành của cả bộ cũng đủ để đánh chết Lăng Bạch Y, như vậy rất đúng. Nói thí dụ như trong trận có một vạn loại biến hóa, chỉ cần phát huy trăm loại trong đó là đủ rồi, chuyên tâm tinh nghiên trăm loại biến hóa này, ngược lại tốt hơn tham nhiều rất nhiều.
– Không sai!
Vạn Nhất Thiên khen:
– Phi Dương thủy chung là người mà ta bội phục nhất, liếc mắt đã thấy mấu chốt trong đó. Tam đại hung trận Thượng Cổ, bất luận cái nào tái nhập nhân gian cũng đủ để diệt thế.
– Diệt thế?
Tiễn Sinh cả kinh nói:
– Khó có thể tưởng tượng cái này lợi hại cỡ nào, Thiên Địa linh khí và quy tắc đều biến hóa cực lớn, sợ rằng thứ kinh khủng như vậy rất khó có thể tái hiện được rồi.
Vạn Nhất Thiên gật đầu nói:
– Đúng vậy. Ta sở dĩ đến sát thời điểm mới xếp trận, cũng là bởi vì bộ phận trận pháp trong tay của ta cũng không nhiều, có ba ngày đủ để diễn luyện hoàn thành rồi. Quá sớm ngược lại sẽ đưa đến nhiều chuyện không hay. Hừ, lại không thể tưởng được Lăng Bạch Y tự đại như thế, thực là đáng đời hắn chết!
Trên mặt Vạn Nhất Thiên mơ hồ có nộ khí hiển hiện, Lăng Bạch Y xuất hiện ở thành Tân Duyên, lại lẳng lặng chờ trảm thủ đại hội, rõ ràng là không để bọn hắn vào mắt.
Lý Vân Tiêu nói:
– Tựa hồ Trần Chung Hi Đại trưởng lão cũng chưa học được nhiều biến hóa lắm, có lẽ cũng chỉ là lượng sức mà học thôi.
Vạn Nhất Thiên nói:
– Đúng vậy, dục tốc bất đạt, tham thì thâm. Có thể diễn luyện tốt một thành biến hóa, cũng đã đủ rồi.
Hắn lấy ra trong tay áo một túi trữ vật màu lam nhạt, trên đó dùng kim tuyến thêu lên từng vòng trận pháp, phong ở miệng túi, hiển nhiên trân quý dị thường.
– Phi Dương, đây chính là Vĩnh Hằng chi mộc mà ngươi muốn. Ta lật qua một ít sách cổ, Vĩnh Hằng chi mộc phối hợp Cực Bắc Băng Tinh, còn có Chân Linh chi huyết, thập phương quy tắc chi khí, lại phụ dùng 3600 loại nguyên liệu cực phẩm, hẳn là muốn luyện Thần Luyện Cương a! Mà thứ khó tìm nhất trong đó, cơ hồ đã tuyệt tích chính là bốn loại kia.
Lý Vân Tiêu trong lòng thất kinh, đối với năng lực Vạn Bảo Lâu càng ngày càng giật mình, ngay cả Thần Luyện Cương mà hắn cũng biết, còn có thể thuận miệng nói ra nguyên liệu nữa.
– Thần Luyện Cương là vật gì?
Hàn Quân Đình nhíu mày, nàng coi như kiến thức rộng rãi rồi, những cũng chưa từng nghe qua. Hơn nữa là thứ Lý Vân Tiêu cần, việc này nàng đã suy nghĩ rất lâu rồi.
– Ha ha, một loại thập giai chi vật hết sức lợi hại, sợ là kim loại cứng rắn nhất trong thiên hạ này rồi.
Vạn Nhất Thiên cười nói:
– Chỉ là muốn luyện chế ra, khó như lên trời. Phi Dương chỉ hỏi ta Vĩnh Hằng chi mộc và Cực Bắc Băng Tinh, sợ rằng hai kiện kỳ vật khác, thập giai chi khí và Chân Linh chi huyết đều đã tìm được rồi.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Thập giai chi khí tuy ít, nhưng cũng có không ít vật phẩm còn sót lại. Trong tay của ta đang có thập giai thần thảo lần trước Vạn Bảo Lâu bán đấu giá ra. Về phần Chân Linh chi huyết... Hắc hắc... tình báo Vạn Bảo Lâu thiên hạ vô song, coi như là Thánh Vực cũng tự than thở không bằng, biết được ta nghĩ gì mà?
– Ah?
Vạn Nhất Thiên mỉm cười nói:
– Phi Dương chẳng lẽ là đánh chủ ý vào thành chủ thành Hồng Nguyệt sao?
Hàn Quân Đình và Tiễn Sinh lập tức chấn động, thành chủ mới của thành Hồng Nguyệt La Thanh Vân, thân mang thập giai Long huyết, đã dần dần truyền ra trong thiên hạ rồi.
Phản tổ thập giai huyết mạch, tương lai chắc chắn sẽ là cường giả tuyệt thế danh chấn một phương, cơ hồ không thể nghi ngờ.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Ta và La Thanh Vân kia có chút giao tình, lần sau đi đòi chút máu, hắn hơn phân nửa sẽ không cự tuyệt đâu.
Tiễn Vô Địch ở sau lưng một hồi cảm khái, mấy người lúc trước cùng nhau xông Tu Di Sơn, cùng xuất sinh nhập tử chiến Ma Chủ, hiện giờ đã bỏ xa hắn sau lưng rồi.
Vạn Nhất Thiên nói:
– Vậy cũng chỉ thiếu Cực Bắc Băng Tinh rồi, chỉ mong Phi Dương có thể sớm ngày tìm được, luyện chế ra Thần Luyện Cương để cho ta mở mang tầm mắt.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Chuyện như vậy phải xem cơ duyên, hy vọng có một ngày như vậy!
Hiện tại đã có vĩnh hằng chi mộc, Lý Vân Tiêu đã cảm thấy mỹ mãn, đây là chủ tài luyện chế thần luyện thiết, còn thiếu máu Chân Linh Cực Băc Băng Tinh, ít nhất có thể luyện ra á cấp thần luyện thiết, giúp Linh Mục Địch chữa trị thân thể.
– Nếu như không có chuyện của nó, ta đã có thể nắm lấy cấu tạo của vĩnh hằng chi mọc.
Lý Vân Tiêu cáo từ.
Vạn Nhất Thiên nói:
– Phi Dương yên tâm, nếu có chuyện ta sẽ thông tri cho ngươi trước tiên. Giao tình giữa ta và ngươi, ta cũng không cần khách khí làm cái gì.
– Tốt.
Lý Vân Tiêu ứng một tiếng, lúc này trực tiếp biến mất trong lầu các.
Sau một khắc, hắn trực tiếp biến mất trong nơi bế quan, trực tiếp tiến vào trong Giới Thần Bi.
– Linh Mục Địch đại nhân, tại hạ có việc cầu kiến.
Lý Vân Tiêu đứng ở bên ngoài nơi Linh Mục Địch bế quan ngàn trượng, cất cao giọng kêu to.
Chỉ mấy hô hấp sau, một thân ảnh đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, chính là chân thân Linh Mục Địch, đều là hồn thể ngưng tụ thành, so sánh với lần gặp trước đó thì cường đại hơn nhiều.
Trong nội tâm Lý Vân Tiêu cả kinh, vui vẻ nói:
– Chúc mừng đại nhân, dường như tinh quang hồn luyện thuật rất hữu hiệu?
Linh Mục Địch nói:
– Ân, công pháp này rất tốt. Nhờ có thứ này cho nên ta đã khôi phục nhanh hơn, không thể ngờ trong Giới Thần Bi của ngươi lại có bảo bối như vậy.
Lý Vân Tiêu ngạc nhiên một hồi, không rõ ràng cho lắm.
Chỉ thấy Linh Mục Địch tiện tay đánh ra một trảo, lập tức có tiếng trẻ sơ sinh vang lên, Côn Ngô Thần Thụ Hóa Linh thành tiểu hài tử đã bị hắn cầm trong tay, không ngừng biến hóa bổn tướng, thống khổ không thôi.
Lý Vân Tiêu cả kinh nói:
– Là tiểu Ngã! Đại nhân ngươi thả hắn…
Linh Mục Địch nói:
– Yên tâm đi, ta sẽ không làm gì nó đâu, ta còn phải nhờ vào nó mới khôi phục linh thể hoàn toàn đấy. Đáng tiếc ah, đáng tiếc hắn còn quá non, hắn vừa mới dục hỏa trọng sinh không bao lâu.​

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.