Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2692: Xác rùa




– Ân?
Âm thanh và hỏa diễm làm cho Lý Vân Tiêu chú ý, ngẩng đầu trông qua, hắn nhìn thấy cảnh tượng đó, nói:
– Đó là cái gì?
Vạn Nhất Thiên nghe thấy hắn nói nhỏ, ánh mắt nhìn qua.
Với thị lực của bọn họ có thể nhìn rõ lệnh bài đang bốc cháy, nhưng vừa nhìn qua thì nó tan thành tro bụi, chỉ còn tro bụi màu đen đang tiêu tán.
– Đó là…
Trong nội tâm Vạn Nhất Thiên nhảy dựng lên, trực giác nói cho hắn biết vật kia có vấn đề, nhung không nói rõ là cái gì.
Ầm ầm!
Đột nhiên mặt đất lắc lư, cung điện phòng ốc sụp xuống từng mảng lớn. Quảng trường trung ương nứt ra, sau đó toàn bộ sụp xuống.
Ầm ầm!
Ầm ầm!
Ầm ầm!
Tiếng nổ cực lớn từ dưới mặt đất truyền ra, giống như địa mạch sâu dưới đất đang di động, địa tầng bị xé nứt.
Oanh!
Ngay vào thời điểm mọi người khiếp sợ, một ngọn núi từ trong mặt đất nhô cao tận bầu trời.
– Đây là thứ quỷ gì?
Ngươi thương minh la hoảng lên, cái lui ra khỏi ngọn núi.
Mặt đất sup xuống, trên đất có trăm ngàn khe nứt.
Đó là một quy ảnh cực lớn chớp động, con mắt, hàn quang bắn ra ngoài.
– Đây là… Đây là linh thú thủ hộ nhà ta quy nghiêu!
Trong đám người có người kinh hô, hai đấm nắm chặt, trong mắt bắn ra lửa giận, quát:
– Lăng Bạch Y, thì ra người trộm linh thú thủ hộ là ngươi, đáng chết!
– Chi! Là Bắc Minh Huyền Cung phó cung chủ Hàng Nhất Phong.
– Cái gì? Bắc Minh Huyền Cung phó cung chủ cũng tới?
– Có cái gì kỳ quái, chuyện lớn như vậy ai tới cũng không kỳ quái. Kỳ quái là linh thú thủ hộ của Bắc Minh thế gia bị người trộm đi, đây thật sự là vô cùng nhục nhã mà.
Các loại nghị luân không ngừng vang lên bên tai Hàng Nhất Phong, càng làm hắn nổi trận lôi đình, gương mặt đỏ bừng và hàn khí tỏa ra chung quanh.
Đột nhiên ánh mắt Lý Vân Tiêu co lại, lạnh lùng nói:
– Lần này phiền toái, quy nghiêu chính là yêu thú không gian thổ hệ. Lăng Bạch Y sợ rằng đã tính toán đại thành mở không gian đại trận phong tỏa không gian, cho nên sớm có chuẩn bị.
Quy nghiêu không ngừng trồi lên, giáp xác như núi có rất nhiều Vũ Tốn Phong bay ra ngoài, hóa thành từng đám vòi ròng quét qua các nơi.
Vạn Nhất Thiên kinh tức giận:
– Hàng Nhất Phong đại nhân, mau mang yêu thú nhà người đi đi.
Hàng Nhất Phong vội la lên:
– Thủ hộ thú đã bị quấy nhiễu, ta vằ rồi dùng thần thức trao đổi với nó nhưng không có hiệu quả.
Vạn Nhất Thiên tức giận:
– Nếu là như thế, chỉ sợ bổn tọa phải tiễn nó quy thiên rồi!
Vũ Tốn Phong vừa áp chế lại dâng trào, sau khi quy nghiêu xuất hiện đã nhấc lên lần nữa, hơn nữa còn mãnh liệt hơn lúc trước, Vạn Nhất Thiên có chú khó hiểu.
Hàng Nhất Phong cả kinh nói:
– Chậm đã! Nhất Thiên đại nhân cho ta một chút thời gian, ta nhất địn có thể thuyết phục nó.
Hắn bay tới truóc mặt quy nghiêu, hai tay lo lắng khoa tay múa chân, hơn nữa không ngừng dùng chú ngữ kỳ lạ.
Đầu quy nghiêu chậm rãi co vào trong, hai răng nanh có hàn quang chớp động, khói đen không ngừng bay ra ngoài.
Hàng Nhất Phong không nói nữa, trên mặt mồ hôi rậm rạp, vạn phần cảnh giác. Bởi vì trạng thái của quy nghiêu vào lúc này là chuẩn bị tấn công.
Ồ ồ!
Hào quang trong răng nanh của quy nghiêu lập tức bắn ra ngoài, bắn vào đại trận không gian trên cao, không gian không ngừng run rẩy.
Hàng Nhất Phong hoảng hốt, hắn nhanh chóng ngăn cản.
Lý Vân Tiêu đă mắt nhìn quy nghiêu, đôi mắt mở to hơi mang màu đỏ, tràn ngập khí chất bạo lực.
– Quy nghiêu này cũng giống con bò cạp kia, bị thi triển bí thuật nào đó, không ngừng kích phát tiềm năng trong cơ thể, thực lực bạo phát trong ngắn hạn sau đó sẽ phế đi.
Hàng Nhất Phong kinh sợ không thôi, đây chính là thủ hộ thú của Bắc Minh Huyền Cung, không thể có nửa điểm tổn thương.
Vạn Nhất Thiên lạnh giọng nói:
– Vậy không lưu nó được rồi.
Hắn giơ tay lên giáng thẳng xuống đầu rùa.
Ầm ầm!
Ngọn núi trên lưng quy nghiêu biến lớn, cả đầu lâu và tứ chi rút vào trong, hoàn toàn là ngọn núi đứng trên mặt đất không có chút khe hở nào.
Công kích của Vạn Nhất Thiên hoàn toàn không làm gì được xác rùa.
Sắc mặt Vạn Nhất Thiên đại biến, tức giận:
– Hàng Nhất Phong, cái mai rùa này là chuyện gì?
Sắc mặt Hàng Nhất Phong khó coi, nói:
– Xác rủa bên ngoài của quy nghiêu có thể thôn phệ thổ hệ vạn vật, trải qua ngung tụ ngàn vạn năm nên rất khó phá.
Lúc này Vũ Tốn Phong càng ngày càng nhiều, Vạn Nhất Thiên tức giận:
– Không phá được cái xác rùa này, ta liền trực tiếp tiễn nó quy thiên! Đinh Sơn huynh, làm phiền ngươi ra tay.
Xác rùa cứng hơn nữa cũng không có khả năng ngăn cản công kích của siêu phàm nhập thánh.
Tuy Đinh Sơn cũng là kinh hãi không thôi, nhìn qua Vũ Tốn Phong lan tràn chung quanh thì không ai có lợi, nhưng hắn khó xử nói:
– Thổ hệ ngàn năm ngưng tụ thành, nếu dùng một kích toàn lực của ta có thể phá vỡ, nhưng sợ rằng nếu kéo dài…
Vạn Nhất Thiên cũng cảm thấy nội tâm mát lạnh, một kích của cường giả siêu phàm nhập thánh có thể phá hủy nửa thành trì bình thường, nếu dùng dư âm cấm chế áp chế, tất nhiên uy lực của công kích giảm đi rất nhiều.
– Bất chấp nhiều như vậy!
Vạn Nhất Thiên trầm giọng nói:
– Thông đạo của đám Vũ Tốn Phong không bị cắt đứt, cả thành sẽ xong đời! Đinh Sơn huynh động thủ đi, ta cho đại trưởng lão bày trận áp chế dư âm ảnh hưởng.
– Không cần phiền toái như vậy, để cho ta thử một lần.
Lý Vân Tiêu nói ra:
– Mọi người coi chừng.
Hắn giang hai tay ra, đâu suất thiên phon năm màu chậm rãi bay lên, trực tiếp bay ra khỏi lòng bàn tay của hắn.
Nó bay xuống liền hóa thành thiên thạch to lớn nện vào xác rùa.
Ầm ầm!
Đâu suất thiên phong vừa va chạm với xác rùa, lập tức núi đá chấn động. Đâu suất thiên phong không ngừng lăn xuống xác rùa, cả ngọn núi sụp xuống, hóa thành vô số đá vụn bắn ra chung quanh.
– Cái gì?
Hàng Nhất Phong hoảng sợ, xác rùa chính là nơi cứng nhấ, giờ phút này lại không có lực đánh tra,r không ngừng tan rã ra.
– Lý Vân Tiêu, ngươi dám giết quy nghiêu của ta?
Hắn kinh phẫn nộ quát.
Lý Vân Tiêu không đếm xỉa tới nói ra:
– Giết liền giết, ngươi muốn như thế nào?
Hàng Nhất Phong tức giận:
– Tốt! Ta mặc kệ ngươi là Cổ Phi Dương hay là…
Lý Vân Tiêu không kiên nhẫn ngắt lời nói:
– Câm miệng biết không? Lại dong dài, giết rùa của ngươi xong còn giết cả ngươi.
Hàng Nhất Phong hít khí lạnh, sắc mặt tức giận tái nhợt, hắn lúc này cũng chỉ trơ mắt nhìn xác rùa tan rã.
Vô số đá vụn và tiếng kêu bi thảm của quy nghiêu vang lên, cuối cùng thiên băng địa liệt, toàn thân quy nghiêu chia năm xẻ bảy, đại địa bừa bộn.
– Ai nha, không thể ngờ khinh địch như vậy, để chúng phá hủy quy nghiêu rồi.
Trong hư không, Đoan Mộc Hữu Ngọc than nhẹ một tiếng, buồn bực nói ra:
– Huyền khí trong tay của Lý Vân Tiêu phát ra thổ hệ chi lực kinh khủng như vậy, còn mạnh hơn quy nghiêu quá nhiều, hoàn toàn là nghiền áp nghiêng về một bên, thảm ah!
Lăng Bạch Y lạnh lùng nói:
– Hừ, ta biết ngay súc sinh kia không có công dụng gì mà. Để cho ta tự ra tay, tiễn cả thương minh này lên đường.​

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.