Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2822: Khó xử (1)




- Khao trương quá vậy? Thế này còn so tài làm chi? Hắn trực tiếp kêu mười mấy vạn người ra các tuyển thủ khác chết tươi ngay.
Các tiếng bàn luận, suy đoán như bệnh độc khuếch tán, cơ hồ tất cả đều nghe thấy.
- Thánh khí?
Rất nhanh tin đồn truyền vào tai Ân Trì, gã giật mình ra mặt:
- Mục Trang huynh, trong tay Lý Vân Tiêu có thánh khí?
Chiến hạm hoàn toàn yên tĩnh, mọi người nín thở, vãnh tia lắng nghe. Dù sao chuyện có được thánh khí rất kinh sợ, mặc dù mọi người đều đồn nhưng thật khiến người khó tin.
Đầu đà béo gầy hét to:
- Không công bình! Không công bình!
Hai người có nghe tin đồn, quan trọng nhất là số Lý Vân Tiêu phá trận đã vượt qua Ngạo Vô Tâm, được hai mươi ba cái, Ngạo Vô Tâm chỉ có hai mươi hai, thời gian dài chưa nhích thêm chút nào.
Nguyên chiến hạm bắt đầu ồn ào, toàn là tiếng kêu la không công bằng. Số lượng dấu hiệu của Cảnh Thất cũng mãi không tăng lên, chỉ có Lý Vân Tiêu là tăng nhanh. Tiểu Hồng tăng từ từ.
Hơn nữa Tiểu Hồng và Lý Vân Tiêu quen thân, càngk hiến mọi người khẳng định chắc chắn là Lý Vân Tiêu giở trò quỷ.
Đa số người hùa theo cho vui, ai hạng nhất, hạng hai chẳng liên quan gì họ. Có náo nhiệt là có người hích la ó.
Nam Khâu Vũ ngồi không yên, gần như khẳng định Lý Vân Tiêu là người sử dụng Giới Thần Bi, chẳng qua cường đại đến mức làm Nam Khâu Vũ giật mình.
- Lão phu đi xem thử.
Nam Khâu Vũ định bước đi nhưng bị Mục Trang chặn đường.
Nam Khâu Vũ khó chịu hỏi:
- Mục Trang đại nhân có ý gì?
Mục Trang nói:
- Không nói đến Lý Vân Tiêu có thánh khí thật không, lùi một vạn bước cứ cho rằng hắn có cũng không làm trái quy tắc vũ quyết. Nam Khâu Vũ đại nhân mạo muội tiến vào sẽ phá hư công bằng.
- Công bình? Công bình cái con khỉ!
Tuyệt Thiên Hàn chửi um lên:
- Sử dụng thánh khí, mười mấy vạn người đi ra vây công mấy người mà bảo là công bằng?
- Đúng rồi, công bình khỉ mốc!
Người xung quanh kêu la ồn ào, tình cảm quần chúng mãnh liệt.
Con ngươi Mục Trang co rút, ánh mắt sắc bén như đao, sát khí thực chất quét bốn phía. Thoáng chốc tiếng hút khí lạnh vang lên không dứt, toàn bộ thụt lùi.
- Chinh trưởng lão, nhìn cho kỹ là ai la hù theo, chờ xong vũ quyết sẽ tự mình đến bái phỏng tâm sự với bọn họ, tâm sự lý tưởng và cuộc đời.
Mọi người biến sắc mặt, vội vàng che miệng không dám nói lung tung. Chiến hạm bỗng chốc lặng ngắt.
Tuyệt Thiên Hàn cười khẩy nói:
- Mục Trang, ngươi là cái thứ gì? Cũng dám uy hiếp người trên địa bàn Thiên Tiệm Nhai?
Mục Trang hừ lạnh một tiếng:
- Dĩ nhiên ta chẳng là gì, Thiên Hàn đại nhân đây mới là thứ gì. Ta chỉ muốn nói đạo lý với Nam Khâu Vũ đại nhân. Võ quyết đã bắt đầu, quy tắc đã định. Muốn bỗng nhiên phá hỏng sao?
Nam Khâu Vũ nói:
- Lúc đặt quy định không suy xét điều này. Bên ngoài luôn đồn Lý Vân Tiêu có được thánh khí, hiện giờ xem ra hơn phân nửa là thật. Nhất Thiên đại nhân có quen biết với Lý Vân Tiêu, không biết người thấy sao?
Vạn Nhất Thiên luôn không nói câu nào giườ mới lên tiếng:
- Ta không rõ ràng Lý Vân Tiêu có thánh khí hay không, trọng bảo như vậy có ai lấy ra khoe khắp nơi không?
Mục Trang lạnh lùng cười:
- Nhất Thiên tiên sinh cũng không thể xác nhận, thêm nữa trong vũ quyết Cảnh Thất có thể tham gia với tư cách dưới ba mươi tuổi, Lý Vân Tiêu không được cầm thánh khí tham gia sao? Nếu hiện tại ngừng so tài hoặc phá quyết đặc biệt với Lý Vân Tiêu thì Cảnh Thất lăn lộn tới bây giờ thì tính sao?
Nam Khâu Vũ ngây người, rơi vào khó xử.
Thánh khí tồn tại đúng là phá hủy cân bằng, nhưng trước khi đặt ra quy tắc chưa ngờ mấy chuyện này. Cảnh Thất cũng luồn lách lỗ hổng quy tắc chơi tới bây giờ, nếu đặc biệt xử lý Lý Vân Tiêu vậy phải tính luôn Cảnh Thất.
Càng nhức đầu là Cảnh Thất còn giết Hồ Ngọc Cung, nếu hiện tại xử lý Cảnh Thất thì cái chết Hồ Ngọc Cung ra sao?
Võ quyết liên quan đến lợi ích quá lớn, mỗi tông môn cãi theo ý, ra một chút sai sót là sẽ bị phóng to vô han, khi đó khó thể kết thúc.
Đầu đà mập la lên:
- Chúng ta không cần biết giải quyết Cảnh Thất thế nào nhưng nhất định phải xử lý Lý Vân Tiêu! Gạt bỏ thành tích của hắn, để hắn xếp chót, Vô Tâm của gia đệ nhất!
Đầu đà gầy kêu lên:
- Lão thất phu Mục Chinh nhà người, đồ bán khôi lỗi, trừng cái gì? Đến đây, hoan nghênh sau vũ quyết đến Ngạo gia tìm huynh đệ chúng ta tán gẫu, bàn về lý tưởng và cuộc đời.
Mục Chinh câm nín, quay đầu đi, lười xem hai người này.
Ân Trì mở miệng nói:
- Ta cho rằng Mục Trang huynh nói có lý. Quy tắc có lỗ hổng, không trách người khác được. Hơn nữa trước đó Cảnh Thất lợi dụng lỗ hổng mà không xử lý, hiện tại Lý Vân Tiêu lợi dụng lỗ hổng lại muốn phạt hắn thì sao phục chúng?
Tuyệt Thiên Hàn hừ mạnh:
- Ân Trì, ngươi vì bênh Lý Vân Tiêu mới nói vậy đi. Nếu Lý Vân Tiêu không trói buộc mấy người khác, cô nương ngốc tông môn các ngươi trăm phần trăm xếp chót.
Mọi người nhìn màn nước, hiện tại thứ bậc của Tiểu Hồng từng bước tăng lên, đã đến mười ba mắt trận, sắp vượt qua Cảnh Thất trở thành hạng ba.
Ân Trì nói:
- Ha ha ha, Thiên Hàn đại nhân nói đúng, nhưng thế thì sao? Đương nhiên ta được lợi mới nói vậy, không lẽ bị tổn hại mới nói thế? Vậy chẳng phải ta là đồ ngu sao?
Tuyệt Thiên Hàn nghẹn họng, không biết nên phản bác thế nào:
- Ngươi . . .!
Vi Thi Thi lên tiếng:
- Bản cung cũng cho rằng không thể sửa quy tắc, lần này ra sai sót thì lần sau bù đắp là được.
Mục Trang hơi ngạc nhiên, không ngờ Vi Thi Thi sẽ đứng về phía gã.
Nhưng Mục Trang hiểu ngay Vi Thi Thi không phải giúp gã mà là Lý Vân Tiêu.
Nam Khâu Vũ trầm ngâm một trận, nói:
- Vũ quyết lần này liên quan ích lợi quá lớn, các vị đều bộc lộ thần thông, tìm cách trái quy tắc, khiến Thiên Tiệm Nhai không kịp trở tay. Nhưng việc đã đến nước này, không thể sửa lại quy tắc, tiếp tục tỷ thí đi.
Nam Khâu Vũ nói xong bình tĩnh ngồi xuống.
Các tông môn có tên trên bảng hơi bất mãn nhưng chỉ có Tuyệt Thiên Hàn, Ngạo gia là biểu hiện kịch liệt. Bởi vì thành tích của tông phái khác đều nằm trong tầm mong muốn, dù xử lý Lý Vân Tiêu thì thứ hạng cũng sẽ không hay đổi.
Cái chét của Ngô Đại Thành làm Tuyệt Thiên Hàn rất buồn giận. Ngạo gia vốn được hạng nhất giờ sắp biến thành hạng hai, thậm chí là ba.
Nam Khâu Vũ lạnh lùng nói:
- Quả nhiên tất cả cảm thấy lão phu lớn tuổi dễ ăn hiếp, ra quyết định cũng không có người phục.
Nam Khâu Vũ lắc người biến mất tại chỗ, xuất hiện trước mặt đầu đà báo gầy, hai chưởng vỗ ra.
Hai người la lớn giọng nhất, không ngờ Nam Khâu Vũ đột nhiên ra tay, giật mình vội giơ chưởng chống lại.
Dù hai người phòng ngự trước cũng không đỡ nổi một kích của Nam Khâu Vũ chứ nói gì bị tấn công bất ngờ?
Bùm bùm!
Hai chưởng vỗ vào ngực đầu đà béo, gầy bắn ra hai vòi máu, mọi thanh âm ngừng bặt.
Hai người bị chấn bay lên, lăn lông lốc trong không trung. Hai người bay ra chiến hạm rơi xuống mặt đất vô tận bên dưới.
Mấy chục tiếng hút không khí vang lên, ai nấy mặt trắng bệch:
- Ui!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.