Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2847: Thiên Minh chi chiến (13)




Huyền Lôi Kinh Vân Hống cách hai người gần nhất, tại chỗ bị oanh kích thành Kim lôi, sau khi năng lượng kích động qua đi, mới ở ngoài trăm trượng lần thứ hai ngưng thân, không ngừng phun huyết.
Thân thể Ngạc Ngư trốn khỏi Tiểu Hồng truy sát, nhưng đã mất đi nhục thân Thần Hỏa cùng hạt căn bản, khôi phục lại Phong chi linh, mới vừa thở một hơi, trong nháy mắt lại bị trùng kích, lần thứ hai ngưng tụ cũng biến thành hoảng hốt bất định, trọng thương trong người.
Duy chỉ có Hồ lô tiểu Kim Cương là không có chuyện gì, Thần Luyện thép chi khu là cứng rắn nhất thiên hạ, ngạnh kháng lực trùng kích kinh khủng vậy mà không có việc gì!
Phốc!
Lý Vân Tiêu cũng phun ra một búng máu, cả người không ngừng bay ra phía sau.
Thiên Kiếm Đồ Thuấn Thiểm băng khai, tất cả đều bay trở về chủ nhân, ba mươi sáu chuôi Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm cũng rơi vào biển rộng.
Cả người Tiểu Hồng đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhưng Ma Văn đều hỗn loạn, khắp nơi đều là vết thương kinh tâm, máu chảy ra tuy là màu đỏ, nhưng cực độ cổ quái, giống như thủy tinh thông thấu đỏ tươi.
Phốc!
Tiểu Hồng cố nén nhưng không được, phun ra một búng máu, không ngừng ho khan.
Ma Văn khắp người theo vết thương dũng mãnh vào trong cơ thể, trong khoảnh khắc biến mất, nhưng vết thương kia vẫn như cũ rất nặng, tựa hồ không dễ dàng khép lại.
- Mạnh, thật mạnh, thật mạnh!
Đây là ý niệm trong đầu mọi người lúc này, đều hoảng sợ nhìn trên bầu trời.
Xa Vưu mắng:
- Mẹ nó, lúc nào học được kiếm ý kinh khủng như vậy, vậy mà còn trên lão tử!
Mọi người hồi tưởng lại vừa rồi, đều là lòng còn sợ hãi, run rẩy không ngớt.
Trên bầu trời Hồ lô tiểu Kim Cương hóa thành lưu quang chạy như bay, đỡ lấy Lý Vân Tiêu bị đánh bay.
Lý Vân Tiêu cũng không ngừng phun huyết, kim quang trên người lóe ra bất định, may mà hắn mở ra Thần Thể lục môn, nhục thân đủ để chống lại đỉnh phong Vũ Đế, bằng không một kích vừa rồi kia, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.
Lý Vân Tiêu đẩy Hồ lô tiểu Kim Cương ra, ổn định thương thế, lấy ra số lớn thiên tài địa bảo bắt đầu thôn phệ.
Lúc này Bất Diệt Kim Thân vận chuyển, chữa trị thân thể của hắn, từng đạo Minh Nguyệt Thần quang từ trong cơ thể bắn ra, ở trên không trung kết xuất dị tượng, phảng phất như một tòa Bỉ Ngạn Chi Kiều.
Tiểu Hồng ngóng nhìn nói:
- Thần Thể Dị Tượng, đại ca ca thật là lợi hại, một kiếm vừa rồi kia thiếu chút nữa giết Tiểu Hồng.
Lý Vân Tiêu bất động thần sắc nói:
- Đáng tiếc, còn không có giết chết ngươi.
Tiểu Hồng đột nhiên cười ha ha nói:
- Hì hì, thực lực của Tiểu Hồng dùng thời đại này đánh giá đến phân chia, là Đăng Phong Tạo Cực. Mặc dù là Thần Cảnh cường giả năm đó cũng không có chiến lực cường đại như vậy. Mà đại ca ca bất quá là Võ Đạo Đỉnh Phong, có thể đánh ta bị thương thành như vậy, đã là rất khó tưởng tượng.
Lý Vân Tiêu nói:
- Năm đó? Ngươi đã thu nạp toàn bộ trí nhớ của Đế Dạ sao?
Tiểu Hồng thẳng thắn nói:
- Cũng không khác bao nhiêu, cho nên người xấu kia vẫn thỉnh thoảng sẽ chạy đến, Tiểu Hồng phải dùng một bộ phận lực lượng áp chế hắn, bằng không một kích mới vừa rồi kia, nếu Tiểu Hồng vận dụng toàn lực, rất có thể đã giết đại ca ca.
Sắc mặt mọi người đều đại biến, lực lượng kinh khủng như vậy, vậy mà không dùng toàn lực!
Lý Vân Tiêu cũng biến sắc, lạnh lùng nói:
- Nói như vậy, còn đánh nữa a.
Tiểu Hồng lắc đầu nói:
- Sẽ không, tuy rằng nhục thân của đại ca ca mạnh mẽ, nhưng thương thế so với Tiểu Hồng nặng hơn. Chiến đấu rất nhanh sẽ kết thúc.
Thân thể nàng hơi nghiêng về phía trước, nhảy lên một cái, trong chớp mắt liền xuất hiện ở trước mặt Lý Vân Tiêu, một quyền đánh tới.
Thần Thể Dị Tượng đột nhiên vỡ nát, Lý Vân Tiêu cảm giác uy áp vô biên mà đến, hầu như ép mình biến hình.
Ba!
Hắn trực tiếp giơ tay lên, sử dụng Cầm Long thức, trực tiếp chộp lấy quyền kia, cầm ở trong tay.
Thình thịch!
Trong nháy mắt một cổ Ma Uy ở lòng bàn tay đánh văng ra, thân thể hai người đều khẽ run lên.
Bỗng nhiên Tiểu Hồng rút tay về, lần thứ hai Kết Ấn, sắc mặt dử tợn, hung ác nói:
- Nếu đại ca ca vẫn khăng khăng một mực, Tiểu Hồng chỉ có thể hạ ngoan thủ!
Chân Ma Pháp Ấn lần thứ hai ngưng kết, bỗng nhiên hạ xuống!
Chỉ là không có uy thế như lúc nãy, xem ra Tiểu Hồng cũng tiêu hao cực lớn, một chiêu không bằng một chiêu.
Đồng tử của Lý Vân Tiêu co lại, cũng không kịp nghĩ nhiều, ngũ chỉ lăng không một trảo, thân thể bắt đầu hiện lên vô số Ma Văn, một thanh Tiểu Kiếm bạch sắc từ lòng bàn tay bay ra, giống như một đóa liên hoa không ngừng xoay tròn.
- Đó là...
Tiểu Hồng bỗng nhiên mở to hai mắt, hoảng sợ kinh hô:
- Nguyên Thạch! Nghê Hồng Nguyên Thạch!
Lý Vân Tiêu đem kiếm nắm trong tay, vô số ma lực điên cuồng rưới vào, nhất thời có một cổ khí tức kinh khủng lan tràn.
Không chỉ có Ma Nguyên lực, trên không trung lần thứ hai hiện lên một đạo Kiếm Phù, toàn bộ Hải Thiên biến sắc, giống như đêm tối.
Hàng vạn hàng nghìn ánh sao lấp lánh, lóe ra hóa thành vô số tinh vũ.
Trên thân kiếm hiện ra hoa nhỏ bạch sắc, là Băng Sát Tâm Diễm, từng vòng kiếm văn vờn quanh, tinh quang như từ Tuyên Cổ tới nay bất diệt, tương hỗ chiếu rọi.
- Ngươi... Ngươi lại đem Nghê Hồng Nguyên Thạch luyện chế thành kiếm!
Nội tâm Tiểu Hồng chấn động mãnh liệt, liều mạng bấm niệm thần chú, lần thứ hai tăng uy lực kết ấn, thậm chí bất chấp áp chế Đế Dạ trong cơ thể, đem tất cả lực lượng rưới vào thủ ấn.
Lý Vân Tiêu ở dưới kiếm quang thấp thoáng, hiện lên một tia bi ai nói:
- Kiếm này do Nghê Hồng Nguyên Thạch luyện, vốn là vô danh. Nhưng hôm nay đại ca ca lấy kiếm này giết ngươi, từ nay về sau, kiếm này tên là: Kiếm Thương Trảm Hồng.
- Trảm Hồng? Thật càn rỡ, ta sẽ không để cho đại ca ca như nguyện!
Khuôn mặt Tiểu Hồng cực độ dữ tợn, thậm chí ác cười rộ lên, hơi cong khóe miệng, cùng Đế Dạ giống nhau như đúc.
- Một kiếm Trảm Hồng khúc, nhất ca rời người thương!
Trong mắt Lý Vân Tiêu như thu thủy, không hề bận tâm, kiếm ý tuyệt cường ở trên Nghê Hồng kiếm nhộn nhạo, bay lên vô số Kiếm Phù
- Kiếm Trảm Tinh Thần!
Ầm ầm!
Kiếm Thương Trảm Hồng trực tiếp đâm vào Chân Ma Pháp Ấn, xuyên thấu ấn quyết mà ra, đâm vào trái tim Tiểu Hồng.
Mà Pháp Ấn lực cũng thuận thế đánh vào trên người Lý Vân Tiêu, chấn lên pháp tắc hư quang.
Hư quang lực suy yếu, bị Pháp Ấn xuyên thấu qua, đánh vào trong ngực.
Phốc!
Hai người đều phun máu tươi, ầm ầm bay đi.
Lần này làm cho tất cả mọi người kinh hãi.
Lúc này trong biển rộng sớm bị chưng khô, phía dưới giống như vực sâu nghìn trượng, hai thân thể không ngừng rơi xuống.
Hồ lô tiểu Kim Cương vội vàng bay đi, ôm lấy Lý Vân Tiêu, mà Tiểu Hồng thì là trực tiếp rơi vào đáy biển, "Thình thịch" một tiếng đập ra một cái hố to, phạm vi nghìn trượng xung quanh đều vỡ vụn.
- Ha ha, thắng!
Xa Vưu cuồng hô lên. Tuy mọi người lo lắng không ngớt, nhưng cũng lộ ra mỉm cười. Chỉ cần Lý Vân Tiêu không chết, lấy thân thể của hắn, muốn khôi phục là sự tình rất nhanh.
Thành viên Thiên Minh đều cảnh giác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.