Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2874: Thông đạo vô tình gặp được (2)




- Cái này, cái này, điều này sao có thể?
Nàng trong lúc nhất thời đầu óc chỗ trống, nghĩ không ra đối phương xông vào Thần Tiêu Cung là vì cứu đệ tử Thần Tiêu Cung.
Hơn nữa về Cố Thanh Thanh cùng Hồng Thạch, này làm sao cũng khó mà tin được.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
- Sự tình ngọn nguồn ta đã nói rất rõ ràng, tính nhẫn nại cũng cơ bản hết sạch, nếu San San trưởng lão không nguyện nói, Cô Miểu phong nhất mạch liền tuyệt đi thôi!
Cô San San cảm thụ được cổ sát khí sắc bén, sắc mặt dị thường tái nhợt, cắn răng nói:
- Ta còn có điều kiện cuối cùng, có thể thả Hàn Quân Đình hay không, nàng là đệ tử đích truyền của cung chủ đại nhân, nếu có chuyện gì, ngươi cũng vô pháp cùng cung chủ đại nhân bàn giao.
Lý Vân Tiêu nói:
- Việc này ta sẽ nói với Hồng Nhan, không cần ngươi quan tâm.
Cô San San thầm nghĩ lấy quan hệ của hắn và cung chủ, Hàn Quân Đình hơn phân nửa là hữu kinh vô hiểm, cũng không cưỡng cầu nữa nói:
- Cung chủ mất tích ở Truyền Thừa Chi Địa của Tổ tiên Cố Thanh Thanh lưu lại, cũng là chỗ Vân Thường đi, Bất Quy cảnh.
- Bất Quy cảnh?
Lý Vân Tiêu cả giận nói:
- Nghe tên này liền biết có vấn đề! Bất Quy cảnh ở đâu?
Cô San San nói:
- Ta chỉ biết là trong phạm vi thế lực của Thiên Nhạc phủ, cụ thể ở đâu ta cũng không rõ ràng lắm.
- Thiên Nhạc phủ? Tây Vực Cổ Võ quốc?
Đồng tử của Lý Vân Tiêu co lại, lông mày nhíu chặc lên.
Tông môn lớn nhất Cổ Võ quốc là Thiên Nhạc phủ, cùng hoàng thất cha truyền con nối, có thể nói là cơ cấu tổ chức mạnh nhất toàn bộ Cổ Võ đế quốc.
Thiên Nhạc phủ quản hạt phạm vi thế lực so với toàn bộ Cổ Võ đế quốc còn lớn hơn, nên phạm vi đế quốc quản hạt, Thiên Nhạc phủ tất nhiên có thể quản đến, mà địa phương Thiên Nhạc phủ có thể quản, Cổ Võ đế quốc cũng không tính được.
Mà Cổ Võ đế quốc tiếp giáp Ngũ Hà Sơn, chính là chỗ năm đó Cố Thanh Thanh phong ấn Yêu Tộc.
Chẳng lẽ giữa hai người có liên hệ gì?
Lý Vân Tiêu trầm ngâm một lát nói:
- Người Thiên Nhạc phủ có biết chỗ Bất Quy cảnh không?
Cô San San lắc đầu nói:
- Ta không biết.
Lý Vân Tiêu nói:
- Hảo, tạm thời tin ngươi một lần, nếu lừa ta, tính mệnh toàn bộ đệ tử Cô Miểu phong là đại giới!
- Ngươi. . .
Cô San San kinh hồn táng đảm.
Lý Vân Tiêu hừ lạnh nói:
- Hiện tại Bản Thiếu không có công phu chơi tâm cơ với các ngươi, nếu Thần Tiêu Cung đối đãi ta như địch nhân, ta làm sao thương hại những con kiến hôi các ngươi? Đáng giết tự nhiên sẽ giết.
Cô San San chỉ cảm thấy cả người băng lãnh, nhiệt độ trong tiểu viện như trời đông giá rét, nam tử trước mắt lóe lên liền tiêu thất ở tại chỗ.
Nàng bất chấp thương thế trên người, vội vàng hóa thành một đạo độn quang bay tới Lạc Tuyết phong.
Một lát sau, ở trên một ngọn núi khác, chỉ có lẻ lọi trơ trọi một cái truyền tống trận, vài tên đệ tử hộ trận đã quỵ ở một bên, cả người lạnh run.
Trên người Lý Vân Tiêu phát ra uy áp, trực tiếp đánh sụp tinh thần chiến ý của các nàng, ngay cả một chút lòng phản kháng cũng không có.
Trận quang rất nhanh sáng lên, thân ảnh của Lý Vân Tiêu chậm rãi tiêu thất ở trong trận.
Thần Tiêu Cung truyền tống đại trận, có khả năng tốc hành Tây Vực.
Ở trong lối đi truyền tống vô tận, tất cả đen nhánh, một lực hấp dẫn cực mạnh chỉ dẫn Lý Vân Tiêu hướng chỗ cực xa.
- Ừ ?
Đột nhiên đồng tử hắn hơi co lại, con ngươi ngưng tụ thành Phù Văn, ngắm nhìn hư vô đen kịt bốn phía.
Ở dưới Nhãn Lực ngưng nhìn, xa xa trong hư không tựa hồ có vật thể cấp tốc di chuyển, cũng là bị truyền tống đi.
- Đó là Đồng Bì Cự Tích, nghe đồn vật ấy có khả năng trực tiếp xuyên toa hư không, quả nhiên không giả. Mấy người trên Cự Tích chắc là người Yêu Tộc, xem thực lực cũng không yếu, hình như cùng ta là một phương hướng.
Lý Vân Tiêu trầm ngâm một chút, quả đấm ở trước người bóp bí quyết, mi tâm lóe ra một mảnh lưu quang, Giới Thần Bia bay ra.
Hai tay hắn bỗng nhiên hướng hai bên trảo một cái, lập tức xoay chuyển Không Gian Chi Lực truyền tống, toàn bộ thân thể hóa thành Lôi Điện, thả người lóe lên, liền trực tiếp thoát khỏi quỹ tích ràng buộc.
Sau một khắc xuất hiện ở trên Giới Thần Bia, coi Ngọc Bi là Chiến Hạm, hướng Đồng Bì Cự Tích bay đi.
Trên Đồng Bì Cự Tích có bảy tên nam tử Yêu Tộc, trong đó có mấy người ngồi xếp bằng, điều tức ngưng nguyên, hình thái mấy người hầu như giống nhau, hiển nhiên là cùng chủng tộc.
Một người trong đó đột nhiên quát:
- Người nào?
Tu vi của hắn là cao nhất trong bảy người, lập tức cảm giác được có người.
- Làm sao vậy? Ôn, ngươi suy nghĩ nhiều đi, nơi này là truyền tống thông đạo, tại sao có thể có. . .
Một gã Yêu Tộc khác còn chưa nói xong, nhất thời dừng lại, trong miệng có khả năng nhét vào dưa hấu, chỉ thấy phần đuôi Cự Tích chẳng biết lúc nào đứng thẳng một gã nam tử trẻ tuổi.
Chi!
Hắn cũng hít một ngụm lãnh khí, cả người sợ choáng váng, kinh sợ quát:
- Ngươi, ngươi là ai?
Nhất thời bảy người đều ngất lịm, cũng cảnh giác, nhìn chằm chằm Lý Vân Tiêu, như lâm đại địch.
Lý Vân Tiêu mỉm cười nói:
- Không cần khẩn trương, ta chỉ là có chút hiếu kỳ mà thôi, các ngươi là từ đâu đến, lại đi đâu?
Ôn trầm giọng nói:
- Các hạ là người nào? Nhân loại cùng Yêu Tộc không xâm phạm lẫn nhau, cũng không tương hỗ chõ mõm vào, mong các hạ lập tức rời đi!
Hắn nói khách khí, không dám lỗ mãng, bởi vì người trước mắt này hoàn toàn phát hiện không ra bất kỳ khí tức gì, mà lại xuất hiện ở loại địa phương quỷ dị này, hiển nhiên là thực lực thâm bất khả trắc, không dám tùy ý đắc tội.
Lý Vân Tiêu nói:
- Các ngươi đem nghi ngờ của ta cởi ra, ta lập tức đi. Nếu không, cũng chỉ có thể theo chư vị đi xem một chút.
Sắc mặt bảy người đều đại biến, lần này bọn họ xuất hành cực kỳ cơ mật, nhiệm vụ rất nặng, không thể có nửa điểm sai lầm, nếu bị người này để mắt tới, đó chính là thiên đại phiền toái.
Ôn lần thứ hai trầm giọng nói:
- Mong các hạ không nên xen vào việc của người khác, bằng không đừng trách bảy người chúng ta không khách khí. Đồng Bì Cự Tích này không chỉ là Cửu Giai Yêu Thú, lại thêm người mang thượng cổ dị huyết, thực lực mạnh còn trên bảy người chúng ta.
Hắn không dám tùy tiện động thủ, chỉ hy vọng đối phương có thể so sánh thực lực thoáng cái, bản thân thối lui.
Nhưng đáng tiếc không như mong muốn, tên nhân loại kia căn bản không thèm để ý, ngược lại nói:
- Ý của ngươi là muốn động thủ?
Trên mặt bảy tên Yêu Tộc mơ hồ có vẻ tức giận, mặc dù biết thực lực đối phương cường đại, nhưng vẫn như cũ kiệt ngạo bất tuân, yêu Ôn lạnh lùng nói:
- Ngươi đừng quên, nơi này là hư không thông đạo, mặc dù ngươi có thể thắng chúng ta, một khi bị đá ra truyền tống lực, ngươi còn có thể sống sao?
Lý Vân Tiêu cười nhạt một tiếng nói:
- Chư vị xem ta có thể sống không?
Trong lòng bảy người đều chấn động, lập tức vạn phần cảnh giác, có mấy người càng bắt đầu lệch vị trí, giật lại cự ly tương đối dễ dàng xuất thủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.