Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2972: Lực lượng ký chủ (2)




Lý Vân Tiêu giật mình kêu lên:
- Nàng đoán là vật gì?
Khóe môi Cố Thanh Thanh cong lên:
- Chỉ suy đoán, chắc không phải. Nếu là thứ đó thì thật là . . . Ha ha.
Mọi người có linh cảm không may, vì khi Cố Thanh Thanh cười nhưng là cười gượng, khuôn mặt thanh tú trở nên khó xem, mồ hôi lạnh chảy xuống.
Cái loại ba chấm khá lớn.
Thiên Chiếu Tử không kiềm được mở miệng nói:
- Tiền bối . . .
Cố Thanh Thanh ngắt lời Thiên Chiếu Tử:
- Đừng hỏi, kêu mọi người chuẩn bị sẵn sàng, nếu yêu hoàng triệu hoán ký chủ đến thì tốn ngay đi.
- Tỉuệ hoán ký chủ?
Thiên Chiếu Tử giật mình kêu lên:
- Ký chủ cũng có thể triệu hoán đến sao?
Lý Vân Tiêu cũng giật mình, càng lo laứng hơn. Lý Vân Tiêu nhìn Khúc Hồng Nhan chằm chằm, sợ nàng bị thương.
Cố Thanh Thanh nói:
- Tộc Thương Yêu và ký chủ có cảm ứng rất mạnh, có thể trực tiếp xé rách không gian, bảo vệ nhau. Dù là lực lượng yêu hoàng không bằng ký chủ nhưng nếu yêu hoàng chết thì đối phương cũng chịu tổn thương. Yêu hoàng là hạng tuyệt đỉnh thông minh, chắc lợi dụng khoảnh khắc ngắn ngủi xông vào Hư Cực Thần cảnh ký kết ký chủ với vật kia.
- Xé rách không gian?
Vi Vô Nhai nói:
- Nơi đây bị Thập Vạn Chân Thổ Ấn phong ấn lại, muốn xé ra con đường rời đi rất khó khăn.
Cố Thanh Thanh nhìn Vi Vô Nhai, cười khổ nói:
- Nếu là thứ đó thì có ngàn vạn Chân Thổ ấn cũng vô dụng.
Mọi người hút khí lạnh.
Vẻ mặt Vi Vô Nhai không tin hừ mũi:
- Xin tiền bối đừng nói chuyện giật gân, dưới vòm trời này hiện nay e rằng không tồn tại thứ có thể xé rách ngàn vạn Chân Thổ ấn.
Cố Thanh Thanh hừ lạnh một tiếng:
- Thật là đời sau không bằng đời trước, kiến thức hạn hẹp. Bản cô nương không muốn nói nhiều, cứ bình tĩnh mà nhìn, chỉ hy vọng đừng bao giờ là thứ kia.
Lời Vi Vô Nhai nói khó khăn lắm mới an ủi lòng mọi người giờ lại nặng trĩu, ai nấy yên lặng điều tức phục hồi phòng ngừa bất trắc.
Khúc Hồng Nhan bị Hoang bám giữ, đại quân hai tộc giết chóc ngang ngửa nhau.
Thật ra là binh khí giết chóc liên tục giảm bớt. Nhưng Quỷ Tu La hay tử sĩ giáp vàng đều cố chống, không chịu lùi một bước nên thoạt tổng lực lượng tương đương.
Thương vong bên yêu tộc cũng kinh người. Chiêu Cuồng Bá Khốc Huyễn Chi Thiên Thu Vạn Cổ Lưu Lưu Cầu của Lý Vân Tiêu, Bắc Quyến Nam qua đi lại có gần hai ngàn yêu tộc chết, địa quân chỉ còn khoảng năm ngàn, khá nhiều người bị thương.
Hoang biểu tình cực kỳ khó xem, tuy binh khí giết chóc cũng tổn thất hơn phân nửa nhưng Hoang cho rằng đó chỉ là binh khí, còn phe gã là tộc nhân sống sờ sờ bị giết.
Cứ tiếp tục thế này phải hy sinh chết thêm hai ngàn người mới tiêu diệt hết đám binh khí giết chóc này.
Không ngờ hàng vạn đại quân của gã, ba ngàn đại quân của Mạch cuối cùng chỉ sót lại hai, ba ngàn người. Ngẫm nghĩ đã làm Hoang thấy rùng rợn, táo bạo.
Mức độ tử thương thế này e rằng chưa từng xuất hiện trong lịch sử nguyên yêu tộc mười vạn năm nay.
Còn nữa, dù tiêu diệt những binh khí giết chóc này vẫn còn các cường giả Vi Vô Nhai, Thiên Chiếu Tử. Giết hết đám người này thì hai, ba ngàn người còn sống nổi không?
Hoang càng nghĩ càng rối rắm, động tác tay càng nóng nảy hơn. Khúc Hồng Nhan bắt chặt cơ hội đâm ra bảy nhát kiếm như phân thân bảy người, kiếm thế nối liền nhau phô thiên cái địa ập xuống.
Phập! Phập!
Người Hoang liên tục bị đâm ra vết máu, tuy tránh thoát chỗ hiểm nhưng bị yếu thế, cật lực né tránh, không hy vọng lật ngược thế cờ.
Hoang là hoàng của vạn yêu lại bị một nữ nhân tộc giết phải né tới né lui, người ngày cảng nhiều vết thương, gã tức giận gầm lên:
- Tức quá! Khinh người quá đáng!
Khúc Hồng Nhan bật cười nói:
- A? Khinh người quá đáng? Vậy sẽ khinh đến cùng!
Trong trận giết chóc máu me này Khúc Hồng Nhan tươi tắn như gió xuân, cho cảm giác xinh đẹp không uổng phong thái khuynh quốc khuynh thành.
Lửa giận của Hoang bị dập tắt bớt trước nụ cười của Khúc Hồng Nhan, lòng gã bình tĩnh lại.
- Ngươi rất mạnh, cũng rất đẹp, không ngờ trong nhân tộc có tuyệt đại giai nhân như ngươi.
Khúc Hồng Nhan sửng sốt, không ngờ đối phương khen mình.
Khúc Hồng Nhan mỉm cười nói:
- Yêu hoàng đại nhân quá khen, chỉ cần người không trách tội ta đưa người lên Tây Thiên là tốt rồi.
- Hừ! Đưa ta lên Tây Thiên? Dưới vòm trời này đã không tồn tại cường giả như vậy.
Hoang né tránh chật vật nhưng vẻ mặt thì tự tin, ngạo thị hết thảy.
Khúc Hồng Nhan thầm hoảng, sự tự tin đó toát ra từ đáy lòng chứ không phải giả bộ. Khúc Hồng Nhan càng cẩn thận hơn, kiếm thế không ngừng tăng nhanh, càng lúc càng gấp.
Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!
Người Hoang không ngừng phun máu, dù đối phương đẹp đến mấy vẫn chọc giận gã.
Hoang hét to:
- Mỹ nhân, bản hoàng cho nàng một cơ hội, đầu phục vào ta, làm hoàng hậu của vạn yêu thì ta sẽ tha mạng cho nàng, còn mang nàng leo lên đỉnh thế giới này.
Gò má Khúc Hồng Nhan ửng đó mỉa mai:
- Lưu manh chết tiệt, ta phi! Muốn cưới bản cung, ngươi xứng sao?
Hoang cười to bảo:
- Ha ha ha! Nếu ta không xứng thì dưới vòm trời này không ai xứng nữa!
Mắt Hoang lóe tia tàn nhẫn, trạng thái trở nên quái dị. Đối phương kiếm thế liên tục bất tận Hoang không én tránh, gã đột nhiên đứng lại vươn tay chộp.
Bùm!
Bàn tay to lớn bắt lấy Tử Tiêu kiếm, đè kiếm thế xuống.
Con ngươi Khúc Hồng Nhan co rút nhưng nàng không quá lo lắng:
- Hư Cực Thần cảnh!
Khúc Hồng Nhan mỉm cười nói:
- Yêu hoàng đại nhân thật là đánh bạc cả mạng già, mỗi lần trùng kích cảnh giới này sẽp hản phệphệ rất lớn với thân thể đúng không? Thật vất vả cho người.
Hoang hừ mạnh:
- Hừ!
Hoang lạnh lùng cười:
- Nàng nghĩ bản hoàng làm vậy vì ức chế kiếm thế của nàng sao?
Khúc Hồng Nhan lòng máy động, nàng có linh cảm không may. Khúc Hồng Nhan rút kiếm thu về Tử Tiêu kiếm, nhưng phát hiện bàn tay Hoang tựa khối sắt lù lù bất động.
Đột nhiên một lực lượng cực mạnh hiện ra trong lòng bàn tay của Hoang hút chặt Tử Tiêu kiếm, nuốt nó vào.
- Lại là lực lượng đó!
Phía xa mọi người nhìn chằm chằm hai người chiến đấu. Hiện tại trên người Hoang toát ra yêu khí khủng bố hoàn toàn khác với trước kia, như có một vị tồn tại cường đại đột nhiên giáng xuống.
Lý Vân Tiêu kinh kêu:
- Nguy rồi!
Lý Vân Tiêu lao lên, xuất hiện trước mặt Hoang.
Lý Vân Tiêu quát to:
- Có giỏi thì đứng đó đừng buông tay!
Đâu Suất Thiên Phong bay lên từ lòng bàn tay Lý Vân Tiêu, đập xuống.
Con ngươi Hoang co rút. Hoang đã thấy cảnh Đâu Suất Thiên Phong đập Mạch bị thương, dù là Thương cũng không dám nghênh tiếp chiêu này. Mặc dù lòng Hoang không phục nhưng gã không muốn mạo hiểm thử một lần.
Hoang hét to:
- Rút!
Năm ngón tay thả lỏng, một chưởng vỗ vào kiếm đẩy lùi Khúc Hồng Nhan.
Lý Vân Tiêu hét lên:
- Vạn Kiếm Quy Nhất!
Lý Vân Tiêu ức chế vết thương trong người một tay bấm quyết, nháy mắt diễn biến muô nvàn kiếm khí. Thiên kiếm xòe ra trên bầu trời chiếu rọi mặt đất.
Khúc Hồng Nhan giật mình, hiểu ra ngay.
Tử Tiêu kiếm mở rộng kiếm quang, diễn biến nhất giới, từ mặt đất ngưng tụ lên phản chiếu cùng vạn kiếm trên trời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.