Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2977: Lại đến lần nữa (1)




Nhưng chỉ khoảnh khắc góc trời có ánh sáng vàng bừng lên.
Ngạo Trường Không hiện ra, làn da đầy các phù văn màu vàng như ký hiệu có sự sống, rất linh động.
Ninh Khả Nguyệt nhíu mày nói:
- Thập giai đại thành thánh thể, người này rất mạnh.
Thiên Tư kinh ngạc nói:
- Đại thành thánh thể ngày xưa không hiếm thấy, đặc biệt những chân linh hầu như mỗi chân linh đều là thánh thể. Nhưng vòm trời hiện nay chưa ai tu luyện được, rất hiếm hoi.
Ninh Khả Nguyệt nói:
- Đâ chỉ hiếm hoi, ta đã nắm rõ hoàn cảnh vòm trời này, muốn thành tựu thánh thể cơ hồ là không thể nào. Không biết sao hắn làm được.
Thiên Tư nghiêm túc nói:
- Vậy có giết được người này không?
Ninh Khả Nguyệt đáp:
- Muốn đánh bại hắn thì dễ hơn, đánh bại hơi khó khăn. Tuy yêu hoàng dung nhập Vô vào người nhưng phát huy lực lượng của Vô rất ít ỏi. Tình huống này rất giống ta, không chừng chúng ta sẽ phải ra tay.
Hai người nhìn lại. Sau chiêu đó của Hoang hắc ám tán đi, không chỉ có thêm Ngạo Trường Không còn có nhiều vũ giả hiện ra, đều là người Địa Minh.
Lý Vân Tiêu còn thấy Tuyệt Thiên Hàn cũng ở trong đó.
Nguyên Địa Minh với Ngạo gia, Long Nha sơn trang, đảo Thiên Diệp dẫn đầu kèm theo mấy chục, hàng trăm tiểu tông tiểu phái.
Ba, bốn trăm người đồng thanh kêu lên:
- Kính chào Địa Giả đại nhân!
Bọn họ cung kính nhìn Công Dương Chính Kỳ, thân phận của gã đã quá rõ ràng.
Công Dương Chính Kỳ giải phong ấn Ngũ Hà sơn vốn muốn để hai tộc liều đấu ngươi chết ta sống, đặc biệt là tiêu hao lực lượng phe phái Thánh vực khác rồi gã dựa vào tử sĩ giáp vàng, lực lượng Địa Minh dọn dẹp tàn cục, đập dẹp yêu tộc, chấn chính Thánh vực.
Nhưng người tính không bằng trời tính, đầu tiên là lực lượng yêu tộc cường đại ngoài dự đoán, chiến sự kéo dài rất lâu. Công Dương Chính Kỳ bất đắc dĩ bthêm lực lượng các ti Thánh vực vào.
Ti trưởng các ti chết không phải cục diện Công Dương Chính Kỳ muốn thấy, dù sao bọn họ toàn là lực lượng trung kiên của Thánh vực. Điều Công Dương Chính Kỳ muốn là khống chế nguyên Thánh vực hoàn chỉnh, tuyệt đối. Nếu người chết hết thì Công Dương Chính Kỳ muốn Thánh vực làm gì?
Sau đó Vi Vô Nhai, Quỷ Tu La xuất hiện như cục đá lớn ném vào hồ nước đánh loạn tính toán của Công Dương Chính Kỳ. Dù là lực lượng Hư Cực Thần cảnh của Vi Vô Nhai hay lực lượng binh khí giết chóc Quỷ Tu La đều vượt tầm kiểm soát của Công Dương Chính Kỳ, thậm chí bị đảo khách thành chủ, cơ hồ bị Vi Vô Nhai nuốt trọn.
Lúc này Ngạo Trường Không ra mặt uy hiếp Vi Vô Nhai, tình thế xem như còn trong quỹ tích. Thế nhưng Hoang biến đổi, Ninh Khả Nguyệt, Thiên Tư xuất hiện đã vượt ngoài kiểm soát.
Công Dương Chính Kỳ từ một kỳ thủ rớt xuống thành quân cờ trong bàn cờ, không biết được tình huống tiếp theo là gì. Hiện tại thân phận Địa Giả bị lộ, lực lượng trong tay Công Dương Chính Kỳ đều lộ ra, nếu không cách nào kiểm soát được thế cục thì sẽ thua thảm.
Công Dương Chính Kỳ hỏi:
- Trường Không đại nhân, có thể áp chế yêu hoàng không?
Hoang cuồng cười:
- Ha ha, áp chế bản hoàng? Công Dương Chính Kỳ, chờ ta điểm phá đan điền của ngươi, phế bỏ tu vi cả đời ngươi, kiếp sau ngươi có thể dưa vào kể truyện cười mưu sinh
Công Dương Chính Kỳ tức hộc máu, hung trợn lườm Hoang rồi quay sang ngó Ngạo Trường Không.
Không chỉ Công Dương Chính Kỳ, mọi người đều chờ dáp án, nếu không được thì trận chiến này khỏi đánh nữa.
Mắt Ngạo Trường Không lấp lánh ánh sao, thanh âm hùng hồn leng keng:
- Ta sẽ cố gắng, ít nhất có thể bám giữ nửa canh giờ.
Đáp án này không ủng hộ sĩ khí nhưng làm mắt mọi người rực sáng. Chỉ cần bám chân được Hoang thì còn lại dễ xử.
Hoang nổi khùng:
- Cuồng vọng! Nửa canh giờ? Bổn tọa cho ngươi biến mất trong nửa nén hương!
Nói vậy nhưng Hoang không dám khinh thường, đối phương dù sao là đệ nhất cường giả nhân tộc trong tin đồn. Nếu kêu Hoang đánh bại Ngạo Trường Không trong vòng nửa nén nhang thì gã cũng không dám chắc.
Tuy nhiên lúc này không thể yếu sĩ khí được, Hoang vọt tới gần Ngạo Trường Không, vung nắm đấm công kích.
Hoang quát to:
- Hai vị bằng hữu, tới lượt các người ra tay rồi!
Ngạo Trường Không không đỡ đòn, lúc trước dốc hết sức đánh một kích chỉ vì muốn thăm dò thực lực của đối phương mạnh tới mức nào. Hiện tại Ngạo Trường Không đã nắm được cơ bản, gã chỉ cần nắm chắc chừng mực, không cứng rắn đánh thì dư dả bám chân Hoang trong nửa canh giờ.
Quyết định xong Ngạo Trường Không nhanh chóng bay ngược về sau, kiểm soát tốt khoảng cách chơi diều với Hoang.
Công Dương Chính Kỳ chớp mắt xuất hiện trước mặt Ninh Khả Nguyệt, Thiên Tư, tay chậm rãi ngưng tụ thanh trường thương màu đỏ. Trường thương bao phủ tầng huyết quang chặn hai người lại.
Thiên Tư xì cười:
- Chỉ bằng vào ngươi?
Thiên Tư lấy Chiến Qua Duệ Quang xuống xa xa chỉ.
Công Dương Chính Kỳ nói:
- Thiên Hàn, Thần Hề, và cả Thiên Cầm đại nhân, Hồng Nhan cung chủ, làm phiền bốn vị.
Tuyệt Thiên Hàn lập tức đáp xuống sau lưng Công Dương Chính Kỳ, lấy thanh đại đao dày rộng ra, khí lạnh bốc lên từ mặt đao.
Ánh mắt Tuyết Thần Hề cực kỳ phức tạp.
Lệ Hoa Trì không muốn Tuyết Thần Hề khó xử, nói:
- Đi đi, trận chiến này phải dốc hết sức, sinh tử hưng vong chỉ trong phút này.
Tuyết Thần Hề khẽ ừ:
- Sau trận chiến ta sẽ buông mọi việc đảo Thiên Diệp, từ nay theo chàng đi chân trời góc biển.
Lệ Hoa Trì vuốt cầm huyền, cười nói:
- Ta chờ đã nhiều năm, không ngại giây lát này.
Hai người nắm tay sau tiến lên, đáp xuống cạnh Công Dương Chính Kỳ, chặn Ninh Khả Nguyệt và Thiên Tư lại.
Lý Vân Tiêu nói:
- Nhát kiếm Quy Khư chém Hoang vừa rồi cực kỳ cường đại, ta e rằng mấy người đó không ngăn lại được. Hồng Nhan, nàng hãy đi trợ trận.
Khúc Hồng Nhan lo lắng nói:
- Nhưng bên đại quân yêu tộc . . .
Lý Vân Tiêu nói:
- Chúng ta sẽ cố gắng bám giữ, đừng lo.
Mọi người điều tức thật lâu sau đã phục hồi lực lượng khá nhiều. Có binh khí giết chóc che đằng trước, có mấy trăm cao thủ Địa Minh, ít nhất có thể chống đỡ một đoạn thời gian.
Điều đáng lo duy nhất là Mạch và Triết, nhưng hai người chém giết thật lâu đã nguyên khí đại thương.
Khúc Hồng Nhan ngần ngừ một lúc rồi lao lên, đáp xuống cạnh Công Dương Chính Kỳ. Năm vị cường giả bao vây người, không khí túc sát ngược lại tĩnh lặng.
Thiên Tư hét lên:
- Đại nhân . . .!
Ninh Khả Nguyệt ngắt lời:
- Ta biết, đừng nói nữa, cứ đứng yên đi. Ít ra chúng ta bám giữ năm vị cường giả, còn lại phải xem yêu tộc.
Công Dương Chính Kỳ nhíu mày nói:
- Hai vị không định ra tay sao?
Ninh Khả Nguyệt mỉm cười nói:
- Năm người các ngươi dắt tay nhau đến chắc đã tính toán ra lực lượng đủ ức chế hai người chúng ta? Nếu vậy thì sao không kiềm chế nhau? Đỡ khỏi phải đánh. Hơn nữa ta thấy ba người kia nguyên lực không tốt, các ngươi như vậy có nắm chắc không? Chẳng bằng thừa dịp này nghỉ ngơi cho khỏe.
Ninh Khả Nguyệt đang nói đến Khúc Hồng Nhan, Lệ Hoa Trì, Tuyết Thần Hề. Ba người chém giết rất lâu, thua xa Công Dương Chính Kỳ, Tuyệt Thiên Hàn đang sung sức rất nhiều.
Công Dương Chính Kỳ trầm ngâm nói:
- Tốt, vậy năm người chúng ta sẽ đọ sức với hai vị. Hồng Nhan cung chủ, Thiên Cầm đại nhân, cố gắng phục hồi nguyên lực đi, ta sẽ hộ pháp cho ba vị.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.