Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 196: Xem thường các ngươi rồi!




Hắn lảo đảo ngã xuống đất, lăn vài vòng mới đứng lên được.
Lúc này sắc mặt hắn tái nhợt, một dòng máu tràn ra từ khoé miệng.
“Xem thường các ngươi rồi!" Trần Mộc lau máu ở khoé miệng, vẻ mặt hờ hững.
Trái lại, hai anh em đối diện lại tỏ ra căng thẳng, có vẻ họ chẳng mừng rỡ là mấy.
Nên biết cảnh giới Hoá Tượng tầng thứ nhất một mình đánh với 2 cảnh giới Thông Thiên tầng thứ nhất, đây là chuyện không thể tưởng rồi!
Điều này nghĩa là vượt qua cả một cảnh giới lớn, còn là hai đánh một.
Huống chỉ tên này còn trong trạng thái suy yếu, đánh đấm cũng khá miễn cưỡng như họ vẫn không thể giết được hắn, đủ để thấy hắn mạnh cỡ nào.
“Tuy hai đánh một có chút không công bằng nhưng trận chiến sống chết, ai sống mới là người thắng!”, gã mặc áo xanh cong môi, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn Trần Mộc: “Để ta xem ngươi còn chịu được bao lâu, ngươi sắp tới giới hạn rồi phải không?”
Bóng đen bên cạnh cười lạnh: “Không có Đại Địa Chi Lực, ngươi không đánh nổi à? Vẫn nên giao Ấn Thần và Huyết Kỳ Lân Cầu ra đây, biết đâu ta và ca ta sẽ cho ngươi chết tử tế, chịu ít tra tấn!”
Sắc mặt Trần Mộc căng ra, mày nhíu chặt nhưng sau đó lại giãn ra: “Các ngươi rất mạnh nhưng nếu thật sự hiểu ta, chắc các ngươi cũng biết thứ ta dựa vào chưa bao giờ là Ấn Thần mà là... kiếm đạo!”
“Lúc này mới là thời điểm quan trọng nhất!”
Trần Mộc từ từ nhắm mắt, cơ thể hơi khuynh xuống, làm ra tư thế rút kiếm.
Gió vẫn lạnh thấu xương, cuốn bay mọi thứ, thổi bay quần áo Trần Mộc phấp phới.
Thời khắc này, trên người Trân Mộc không hề có thết Rất yên tĩnh.
Chỉ có một loại dao động thần bí đang nhộn nhạo muốn tràn ra, dao động này như ý cảnh tự nhiên nào đó.
Ý cảnh này làm hai gã trung niên dần căng thẳng.
Mắt chúng nhìn chằm chằm Trần Mộc, không biết vì sao, Trần Mộc lúc này lại làm chúng cảm thấy nguy hiểm!
“Đừng lãng phí thời gian nữa, giết!”
Trong lòng tên áo xanh có chút bất an.
“Được!”, bóng đen gật đầu, xông ra ngoài.
Linh lực hùng hồn truyền vào đao săn thú, tiếp theo là tia sáng lạnh loé lên, bóng đen nắm đao, chém về phía đầu Trần Mộc.
Một đao này đã dùng hết toàn lực.
Ánh đao cắt qua màn đêm, mang theo nhiệt độ cực nóng phóng tới.
“Chết cho ta!”, gã ta hét lên.
Trần Mộc đứng nhắm mắt như con sư tử đang say ngủ.
Vào tích tắc này, hắn mở to mắt.
Cuồng phong gào thét xung quanh cũng yên tĩnh lúc này.
Thời gian như dừng lại.
Phía sau, mắt áo xanh co rụt lại, sự sợ hãi chưa từng có dâng lên, gã ta gầm nhẹ: “Lùi lại!”
Nhưng đã chậm! Trần Mộc rút kiếm, một kiếm này không quá đặc biệt nhưng kiếm ý nhộn nhạo nãy giờ chợt bộc phát, làm cho
trước mắt kẻ thù xuất hiện ảo cảnh.
Như có vô số yêu ma quỷ quái dữ tợn từ địa ngục lao ra nhào tới gã ta.
Nhất Kiếm Tinh Mang!
Có sự khác nhau là kiếm này như bổ ra cửa địa ngục Cửu U.
A!
Tiếng hét thê lương vang vọng, bóng đen hoảng hốt, một kiếm kia đã cắt qua cổ họng gã ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.