Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 214: Trừ phi cái gì?




Âm thanh nặng nề vang vọng, Khương Âm và Khương Động Đình đồng loạt bay ra, Khương Âm lui lại mười bước, mà Khương Động Đình lui lại ba bước.
Nhưng mà giờ khắc này, trên mặt Khương Động Đình lại tràn đầy vẻ khó tin.
"Cảnh giới Thông Thiên tầng thứ năm? Điều này sao có thể?"
Phải biết rằng, vào hai tháng trước, Khương Âm vẫn chỉ là Hóa Tượng tầng thứ bảy mà thôi.
Chỉ trong khoảng thời gian hai tháng ngắn ngủn mà đã tăng vọt tới Thông Thiên tầng thứ năm, tốc độ này, khiến cho Khương Động Đình có hơi không dám tinl
Khương Động Đình giơ tay lên, lúc này trong lòng bàn tay của ông ta, rõ ràng có một đám hàn khí dày đặc dù làm thế nào cũng không thể xua tan, nó đang ăn sâu vào thịt lòng bàn tay của ông ta.
Đám hàn khí này mạnh hơn gấp trăm lần so với hai tháng trước!
"Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra trên cơ thể con?", Khương Động Đình khiếp sợ lên tiếng.
"Cha muốn biết, được, con nói cho cha! Hàn Cốt của con đã tìm được cách điều trị tận gốc rồi! Mà cách này, chính là tu luyện một bộ công pháp đặc biệt, phù hợp nhất với công pháp linh căn Hàn Nguyệt này của con! Nó không chỉ có thể giúp con áp chế sự phát tác của Hàn Cốt vào đêm trăng tròn, còn có thể giúp cho tốc độ tu luyện của con tăng vọt!”
Mí mắt của Khương Động Đình giật giật, áp chế Hàn Cốt, tốc độ tu luyện tăng vọt?
“Ai là người cho con công pháp?”, Khương Động Đình hỏi.
"Trần Mộc!", Khương Âm trả lời.
"Người thiếu niên được xưng là "Đứa con của kỳ tích" kia?”, Khương Động Đình có chút không dám tin.
"Cha, Trần Mộc không thể chết, cha không biết hắn có bao nhiêu tiềm năng đâu, chỉ cần hắn còn sống, con tin rằng không quá hai năm, trên lãnh thổ của Nam Châu sẽ sinh ra một vị cường giả tuyệt thế từ xưa đến nay đều chưa có!", Khương Âm nói.
Khương Động Đình cười lạnh: "Thiên tài, cha đã từng gặp qua quá nhiều thiên tài, nhưng mà có được mấy người sống đến cuối cùng!"
Khương Âm tiếp tục nói: "Cha, chỉ cần Trần Mộc có thể sống sót, chỉ cần giờ cha giúp hắn, không quá hai năm, Khương phủ của chúng ta sẽ mạnh hơn vô số lần so với bây giời"
"Hừ, một tên linh căn ngũ hành tạp nham thôi, con cảm thấy hắn có bản lĩnh đó sao?", Khương Động Đình khinh thường cười.
Trần Mộc đúng là rất có tiềm lực, có thể giết hết tất cả thiên tài của Kiếm Vũ Các, điều này đã chứng minh được hắn có tư cách!
Nhưng mà ông ta cũng từng nghe nói, linh căn của đối phương chỉ là linh căn ngũ hành tạp.
Chỉ với loại linh căn bỏ đi này, mặc dù trong khoảng thời gian ngắn có thể đạt đến được kì tích nào đó, nhưng kết quả
cuối cùng cũng sẽ không có thành tựu gì.
Nói cho cùng, loại linh căn bỏ đi này đã định trước con đường võ đạo của hắn sẽ không đi được quá xa!
"Cha, hai tên linh căn kiếm hồn đều thua trong tay hắn, cha còn cảm thấy linh căn quyết định hết cả mọi thứ sao?"
Khương Động Đình lắc đầu: "Cho dù là như vậy, hắn vẫn không đáng để ta đặt cược lớn như vậy, trừ phi..."
"Trừ phi cái gì?", Khương Âm vội vàng hỏi.
Khương Động Đình giương mắt nhìn về phía nàng ấy, nở nụ cười thần bí, không nói!
Khương Âm cắn chặt răng, thậm chí bởi vì dùng sức, giữa đôi môi có máu tươi tràn nhẹ ra.
Nàng ấy cũng đã đoán ra điều kiện của cha mình rồi!
Nhưng nàng ấy không có lựa chọn nào khác.
"Chỉ cần cha giúp hắn lần này, sau này bất cứ là chuyện gì con cũng đều nghe theo cha, cho dù là cha muốn con gả cho nhà Hộ bộ Thượng thư, con cũng không oán thán một lời!"
Khương Động Đình kinh ngạc: “Con đối với hắn đúng là có tình nghĩa đậm sâu!”
Khương Âm im lặng. Siết chặt nắm đấm, trong lòng cố kiềm nén!
Nhìn thấy bộ dạng của con gái như vậy, Khương Động Đình cũng không nhiều lời nữa.
"Được, cha đồng ý điều động ba vạn ám vệ bảo vệ hắn rời đi, nhưng đừng quên lời hứa của con!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.