Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 305: Ánh trăng yếu ớt chiếu xuống




Buổi tối.
Vẫn trong Tử Trúc Lâm, Trần Mộc ngồi xếp bằng trên một tảng đá lớn.
Ánh trăng yếu ớt chiếu xuống.
Chỉ thấy hai mắt hắn khép hờ, thổ nạp khí tức tiến vào trạng thái nào đó, dường như sắp ngủ, lại dường như đang ở trong trạng thái tĩnh lặng diệu kỳ.
Nếu là tập trung nhìn kỹ lại sẽ thấy thân thể của hắn đang dần dần dung hợp với hoàn cảnh xung quanh, vừa kỳ lạ vừa huyền ảo.
Gió nhẹ lướt qua, khẽ thổi bay áo bào của Trần Mộc, chim thú ngũ sắc sặc sỡ bay lượn trong Tử Trúc Lâm, dừng trên vai hắn, dường như đã coi hắn là một loại thực vật trong tự nhiên.
Mà Trần Mộc vẫn là hơi nhắm hai mắt lại, thổ nạp khí tức, không hề bị quấy rầy, cũng không hề có ý đuổi lũ chim kia đi, hòa thành một thể với thiên nhiên, lúc này hắn đã là một vật do thiên nhiên tạo ra, cũng là một phần của thiên nhiên.
Hắn đang tu luyện tâm pháp tâm cảnh nào đó.
Gần như mỗi buổi tối, hắn đều ngồi ở đây, không phải để †u võ mà là để tu tâm.
Trong thế giới mà tất cả mọi người đều điên cuồng truy đuổi thực lực và lợi ích, tâm phải táo bạo, nhưng nếu muốn đi được lâu dài trong con đường võ đạo thì tu tâm cũng là điều cực kì cần thiết.
Võ đạo chân chính, chính là một chữ “đạo”, nói là võ đạo, thật ra lại là ngộ đạo!
Hiện tại tất cả mọi người đều tu tập võ đạo chỉ vẻn vẹn dừng lại ở chữ “võ” phía trước, cho dù có mạnh thế nào cũng chỉ trong phạm vi con người.
Nhưng đạo chân chính là thoát khỏi dạng người, là có thể phá vỡ hư không, vượt qua cực hạn của tinh không bay vào vũ trụ.
Loại “đạo” này phải bế quan mấy trăm năm, thậm chí hơn ngàn năm mới có đột phá.
Có vài người tư chất bình thường nhưng tâm tình như nước đọng, không gợn sóng không sợ hãi, không gì có thể quấy nhiễu, ngồi bế quan trong động ba nghìn năm, lúc quay đầu lại thì phàm trần chỉ như một giấc chiêm bao. Sau khi xuất quan có thể nhìn thấu thiên địa, ngộ thấu Luân Hồi, nhảy lên trở thành Thần Vực bá chủ một phương.
Loại nhân vật đó chẳng có gì là lại Nếu không có tâm cảnh vững vàng, cho dù giai đoạn trước
đó tu võ mạnh thế nào cũng đừng nói đến chuyện lĩnh ngộ đại đạo, có khi còn không thể sờ đến cánh cửa đại đạo nữa.
Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lẽo như đĩa bạc, một người một kiếm ngồi yên lặng dưới ánh trăng suốt hai giờ.
Trong lúc này, các loại chim thú ngũ sắc sặc sỡ đậu đầy trên người Trần Mộc.
Trong hai giờ này, khí tức của Trần Mộc từ có hóa thành không, dường như trở thành một bộ phận của thiên nhiên.
Lúc này, trong Tử Trúc Lâm, một bóng dáng xinh đẹp áo trắng đột nhiên đến gần, đôi mắt đẹp của nàng mở to, có chút kinh ngạc nhìn Trân Mộc đang ngồi xếp bằng trên tảng đá lớn.
Hai con chim sẻ đang đậu trên hai vai hắn, còn cơ thể hắn dường như đã hóa thành hư vô, nếu không phải có ánh sáng chiếu rọi xuống thì thật sự không nhận ra nơi này có người.
Hàn Giang Tuyết cẩn thận gọi: "Trần Mộc?"
Nghe thấy có người gọi mình, lúc này Trần Mộc mới chậm rãi giương mắt, nghi ngờ nhìn về phía nàng: “Sao vậy?”
“Thì ra ngươi chưa chết!” Hàn Giang Tuyết trợn trắng mắt. “Cô muốn ta chết lắm à?" Trần Mộc bĩu môi.
Nếu không phải Trần Mộc giương mắt lên nhìn thì đúng là Hàn Giang Tuyết đã cho rằng hắn chết rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.