Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 310: Xem ra Linh Điện chúng ta đã nuôi ong tay áo rồi!




"Sao Linh Điện lại có nhiều linh đan Hồng Kim Long Tuý được như vậy chứ?", chủ môn phái thật sự không dám tin.
Đã vậy, Linh Điện hiện giờ đã suy yếu đến mức sắp bị xoá tên rồi.
Đông Phương Dịch khẽ nhoẻn miệng cười, thích thú nói: "Hoặc đó có thể là do đệ tử nào đó của Linh Điện có một cuộc kỳ ngộ đặc biệt, mà nếu có như vậy thật thì hắn chắc chắn sẽ ỉm hết toàn bộ linh đan Hồng Kim Long Tuý đi, làm gì có chuyện mang đi chia! Hơn nữa, đây lại còn là linh đan Thất Phẩm, trừ phi, có nhân vật phi thường nào đó trà trộn vào Linh Điện chăng? Chỉ có người không coi trọng mấy viên linh đan Hồng Kim Long Tuỳ này thì mới mang ra chia như vậy!"
Sắc mặt của chủ môn phái dần dần trở nên nghiêm túc, ánh mắt lộ rõ vẻ lạnh lùng.
Không coi trọng linh đan Thất Phẩm như Hồng Kim Long Tuỳ như vậy thì có thể là nhân vật xuất chúng nào đây?
Ở phía xa, điện chủ Linh Điện Hàn Giang Tuyết vừa nhìn thấy thái thượng trưởng lão cầm viên linh đan Hồng Kim Long Tuỳ trên tay ngắm nghía thì vẻ mặt lập tức biến sắc.
"Chết tiệt, rốt cuộc là ai đã dám đem linh đan Hồng Kim Long Tuỳ bán ra ngoài?"
"Tên khốn này, hắn định hại chết Trần Mộc sao? Đây rõ ràng là kẻ phản bội Linh Điện chúng tai"
"Mau truy soát rõ cho ta, rốt cuộc là ai đã không uống linh đan!"
"Tên khốn kiếp!" Hàn Giang Tuyết thật sự vô cùng tức giận! Nàng ta có nằm mơ cũng không ngờ là viên linh đan bí mật của Linh Điện lại có thể rơi vào tay của thái thượng trưởng lão. Truyện Dị Năng
Một khi chuyện này được làm sáng tỏ, nếu thân phận luyện dược sư của Trần Mộc bị phát hiện thì hậu quả sẽ rất khó lường.
Trân Mộc có lòng tốt luyện linh đan Hồng Kim Long Tuý chia cho mọi người, vậy mà tên khốn nào lại mang linh đan được cho đem đi bán.
"Xem ra Linh Điện chúng ta đã nuôi ong tay áo rồi!", Trình Vũ Hiên tức tối, lạnh lùng nói.
Kendg.
Lúc này, một tiếng chuông chói tai vang lên từ giữa núi, vang vọng ra khắp các ngóc ngách của Linh Tiêu Tông.
Tiếng chuông ra hiệu cuộc thi đình sắp bắt đầu rồi!
Dưới núi, trong giữa một đám đông, Hạ Chỉ Lan vừa nhận về tay một thẻ số, bên trên thẻ có ghi rõ số thứ tự là trận thứ ba, đấu trường số bốn!
"Trần Mộc, thẻ ngươi cầm trong tay là số mấy thế?", Hạ Chỉ Lan nhìn về phía Trần Mộc rồi hỏi.
"Thẻ của ta là đấu trường số sáu, trận đầu tiên!", Trần Mộc chìa tay ra, trên tay hắn cũng cầm một thẻ số hệt như của nàng ta.
“Hả, vậy thì chẳng phải ngươi sẽ là người đầu tiên lên đấu trường sao?", vẻ mặt Hạ Chỉ Lan chợt biến sắc.
"Không sao, người đầu tiên thì lên đầu tiên thôi!", Trần Mộc cười đáp, không có chút lo lắng nào cả.
Có một trưởng lão mặc dài màu xám tro đang đứng sừng sững ở vị trí chính giữa của mười hai đấu trường.
Ông ta nhìn hết mọi người một lượt rồi cất lời nói: "Bây giờ là lượt thi đầu tiên, mời các đệ tử bước lên đấu trường! Trận đấu không có quy tắc, bất kể còn sống hay đã chết, đầu hàng chịu thua, hôn mê bất tỉnh cũng phải chịu thua! Mặc dù không có quy tắc ràng buộc nào cả nhưng tại đây, ta cũng muốn nói một lời rằng mọi người đều là huynh đệ trong cùng một môn phái, có thể không ra đòn chí mạng thì cứ bỏ qua cho nhau!"
Ngay lập tức, tất cả mười hai đấu trường đều lần lượt có người xông lên.
Trần Mộc nhìn thẻ số của mình một cái rồi cũng nhảy lên đấu trường thứ sáu.
"Không ngờ tên nhóc này lại là người lên đấu trường lượt đầu tiên!"
Điện chủ Thiên Điện nhìn về phía đấu trường thứ sáu rồi quay người nói với đệ tử ngồi dưới của hắn ta: "Nghe kỹ đây, nếu gặp đệ tử của Linh Điện thì cứ thẳng tay giết chết, không được để hắn có cơ hội đầu hàng!"
"Rõ!", tên đệ tử đó gật đầu tuân lệnh rồi nhảy tót xuống, đi thẳng đến đấu trường thứ sáu.
Trân Mộc ngạc nhiên nhìn hắn ta một cái, hắn không ngờ là ngay ở lượt đấu đầu tiên đã phải đối đầu với đệ tử của Thiên Điện.
Đệ tử này trông khá thanh tú, nhìn chằm chăm Trần Mộc với ánh mắt hình viên đạn, lạnh lùng nói: "Trần Mộc, gặp ta thì ngươi quá đen đủi rồi, trận đấu này ta chắc chắn sẽ không nương tay, ta chắc chắn sẽ tự tay chém đứt đầu của nhà ngươi!"
"Được thôi!", Trần Mộc gật đầu, đối mặt với sự uy hiếp này, hắn cũng không buồn tranh cãi với tên kia nữa, chỉ lạnh lùng cười một cái cho qual
Rầm.
Tên đệ tử của Thiên Điện kia cũng không nhiều lời nữa, khắp người bộc phát linh lực kinh người ở cấp tâng thứ sáu của cảnh giới Thông Thiên rồi cuồn cuộn phát ra.
Cảm nhận được nguồn linh lực đó, tất cả mọi người đều ồ lên. Trong tất cả các đấu trường, đại đa số sự chú ý của mọi người vẫn chủ yếu dồn vào đấu trường thứ sáu.
Bởi vì tin Linh Điện sắp bị xoá bỏ đã bị truyền ra ngoài, tất cả mọi người đều biết rõ trận đấu này là thời khắc quan trọng quyết định tương lai của Linh Điện sẽ được giữ lại hay bị xoá bỏ.
Tất cả mọi người đều chờ đợi xem màn kịch hay! "Trần Mộc, chết đi!"
Dưới sự bộc phát của linh lực, tên đệ tử thanh tú kia nắm chặt cây súng trường màu đen dài trong tay, rồi đạp mạnh chân xuống đất, cả người lao vụt đến như một con báo săn mồi.
Xoẹt.
Tiếng gió xé rít lên, tất cả mọi người chỉ thấy một bóng người vụt nhanh qua đấu trường, hệt như dùng phép biến hình, rồi bất ngờ xuất hiện ngay trước mặt Trần Mộc.
"Nhanh như chớp vậy!", cả vùng reo hò đầy kinh ngạc. Đệ tử của Thiên Điện này quả nhiên không tầm thường.
Với tốc độ này thì e là ngay cả kẻ mạnh tầng thứ bảy của cảnh giới Thông Thiên cũng không thể so bì được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.