Cả thảy mười ba đệ tử của Linh Điện, bị giết tới giờ chỉ còn vẻn vẹn có tám người.
Nếu cứ tiếp tục thiệt mạng như vậy, e là chưa cần chủ môn phái hạ lệnh giải tán Linh Điện thì Linh Điện đã tự giải tán rồi.
Thấy thực lực của Vũ Hùng mạnh tới mức độ này, đám đệ tử của Thiên Điện cũng cô cùng kiêu ngạo, bắt đầu nói xấu các đệ tử của Linh Điện.
"Đám người Linh Điện trước mặt Thiên Điện của chúng ta mà nói chỉ là một đám ăn hại thôi!"
"Với đám đệ tử của Linh Điện này, một mình Võ sư huynh cũng cân hết được, còn khiến chúng ngã rạp luôn ấy chứ!”
"Hai người Trình Vũ Hiên và Trần Mộc chẳng qua là ăn may không phải đối đầu với Võ sư huynh, nếu không thì bọn họ cũng tiêu đời rồi!"
Trước những lời nói ngông cuồng ngạo mạn của đám đệ tử Thiên Điện, Hàn Giang Tuyết ngồi trên ngai vàng phía trên càng thêm tức tối.
Nàng ta nằm chặt tay vịn ghế Linh Thạch, dùng sức ấn mạnh xuống, và rồi những tiếng nứt rền vang khắp gần xa.
Ở phía xa, Trần Mộc khẽ chau mày, hẳn biết rõ sự chênh lệch của đệ tử Linh Điện và đệ tử Thiên Điện hiện giờ là vô cùng lớn, cho dù là Trần Mộc có cố tình doạ sợ đối phương thì cũng không có tác dụng là mấy.
"Trận đấu hôm nay đến đây là kết thúc, chúng ta vẫn sẽ tiếp tục vào ngày mail"
Ông già mặc áo dài xám thấy mặt trời đã xuống núi bèn cất tiếng tuyên bố.
Có hàng nghìn đệ tử đến tham gia cuộc thi đình này, vậy nên một ngày không thể nào thi đấu hết được.
Mọi người trên quảng trường bắt đầu giải tán dần. Trong khi đó, điện chủ Thiên Điện dường như đang muốn chọc tức Hàn Giang Tuyết, còn cố ý chắp tay cung kính với nàng ta.
"Điện chủ Hàn quả là có bản lĩnh, chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi đã có thể khiến thực lực của đệ tử Linh Điện tăng vọt, khá lầm! Ta rất trông chờ vào cuộc thi ngày mai, hy vọng là các đệ tử của Linh Điện vẫn sẽ giữ vững phong độ, cho. †a xem thêm nhiều màn đấu bất ngờ nữa!"
Nói rồi ông ta bèn bật cười hả hê đắc chí, quay người dẫn theo mấy đệ tử của Thiên Điện rời đi.
Hàn Giang Tuyết tức giận nhìn chăm chăm ông ta, tiếng răng nghiến chặt kêu kèn kẹt.
Điều này cho thấy Thiên Điện rõ ràng là không có ý định cho Linh Điện bất cứ con đường sống nào.
Là người theo dõi cuộc thi từ đầu tới giờ, thấy đã có nhiều đệ tử mạnh và có tiềm năng đã thiệt mạng, Đông Phương Dịch
cũng lấy làm tiếc, ông ta dứng dậy quay lưng rời đi, bóng lưng dần dần khuất xa.
Buổi tối. Vầng trăng và ánh sao lấp lánh.
Cả môn phái đã náo nhiệt cả ngày nay cũng chìm trong màn đêm tĩnh lặng.
Bên trong Linh Điện, ánh đèn sáng trưng.
Tám người còn lại của Linh Điện ngồi vây quanh một chiếc bàn tròn, vẻ mặt ai nấy cũng vô cùng trầm mặc và khó coi.
Trận đấu hôm nay đã mang đến cho bọn họ rất nhiều đau thương, nếu vẫn cứ tiếp tục như thế này thì cuộc thi ngày mai ăt hẳn sẽ có thêm nhiều đệ tử thiệt mạng.
"Điện chủ, chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Một nữ đệ tử ngẩng đầu lên hỏi đầy lo lắng.
Hàn Giang Tuyết không trả lời.
Còn Trần Mộc thì nhìn mọi người đang ngồi trước bàn tròn một lượt, ngoại trừ Hạ Chỉ Lan và Trình Vũ Hiên thì những người còn lại đều lộ rõ vẻ đang rất sợ hãi, mặc dù không nói ra nhưng trong lòng cũng đã không còn tinh thần chiến đấu mấy.
"Bà đây sẽ đi xé tan xác tên khốn điện chủ Thiên Điện đó!"
Cuối cùng, Hàn Giang Tuyết dường như không thể nuốt nổi cục tức này nữa, đập mạnh bàn một cái rồi đứng phắt dậy, giận dữ định rời đi nhưng may là đã bị Trình Vũ Hiên kéo ngăn lại.
"Người hãy bình tĩnh lại đi, bây giờ người đi tìm điện chủ Thiên Điện để phân thẳng thua kẻ sống người chết thì có ích gì chứ, chắc chắn người sẽ bị chủ môn phái trách mắng, sẽ không có bất kỳ phần lợi nào đâu!", Trình Vũ Hiên khế nói.