Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 328: Sao có thể chứ?




Võ Hùng không chỉ có thiên phú võ đạo dị bẩm, trong lĩnh vực thương pháp, hắn ta cũng có ngộ tính mà người thường không theo kịp. Thương pháp của hẳn bây giờ đã đạt đến đại viên mãn từ lâu.
Cán thương chấn động, dẫn theo nguồn lực lôi đình cuồng bạo, mạnh mẽ đâm xuống.
Oành.
Không khí xung quanh nổ tung, bên trong lớp sấm sét ào qua như thủy triều ẩn chứa tiếng hổ gầm vang vọng, lao thẳng lên trời, nhào về phía yết hầu Trần Mộc.
"Hắc Long Phá Thiên Thủ"
Trần Mộc duỗi người ra, vảy rồng bao phủ lấy cánh tay, dao động lực lượng mạnh mẽ, hän đấm thẳng một quyền.
Bùm.
Nắm tay cản lại thương, lực lượng ghê người mà bọn họ phóng ra va chạm lẫn nhau. Chỉ trong nháy mắt, tiếng nổ lớn đỉnh tai nhức óc phát ra, linh lực cuồn cuồn quét ngang bốn phía như sóng biển.
Cùng lúc đó, cơ thể Trần Mộc bị hất văng ra, bước chân lui về sau khoảng trăm mét mới miễn cưỡng ổn định được cơ thể.
Thế nhưng khi hẳn ngẩng đầu lên, bóng Võ Hùng đã tiến sát lại gần.
Roẹt.
Gió rít gào thét lao qua, một bóng người nhanh chóng xuất hiện giữa không trung. Trong mắt Võ Hùng lóe lên sát khí ngập. trời, cán thương rung lên, bóng thương sắc bén bao trùm tứ phía lao về phía Trần Mộc.
Bóng thương dày đặc như mưa rền gió dữ, không cho Trần Mộc bất cứ cơ hội phản kích nào.
Thấy vậy, linh lực xunh quanh cơ thể Trần Mộc bùng nổ, kim quang quấn quanh hai chân, hắn dùng một loại thân pháp huyền ảo cao thâm nhanh chóng né đi.
Rầm rầm rầm.
Trên bề mặt lôi đài, sau khi tiếng nổ lớn rút đi, mỗi một thương hạ xuống sẽ khiến lôi đài hõm xuống một lỗ sâu, đá vụn văng tung tóe. Sức phá hoại của hẳn ta đáng sợ như vậy đói
Trần Mộc bị đánh đến mức lui ra sau liên tục, bộ quần áo trắng xuất trần kia cũng dần dần bị gió rít quanh người cắt vụn, thoạt nhìn cực kỳ chật vật.
"Ha ha, khí thế kiêu ngạo của ngươi đâu rồi, đến đánh một trận sống còn với ta đi!"
Võ Hùng gầm lên, có vẻ vô cùng đắc ý.
Trần Mộc lùi ra sau liên tục, thân hình hẳn liên tục tiến lại gần, chiến thương hoàng kim tỏa ra bóng thương ngập trời, điên cuồng chém về phía Trần Mộc.
Hai bóng người vừa chạy vừa đuổi dưới sân, đánh từ phía bên này sang phía bên kia sân
Trong lúc chém giết, tốc độ Trần Mộc lui về càng lúc càng nhanh.
"Thảm rồi, Trần Mộc chắc chản sẽ thua!" Hạ Chỉ Lan nói với vẻ mặt khó coi.
"Không, vẫn chưa!" Trình Vũ Hiên lắc đầu, nàng ta nhìn chăm chăm theo quỹ đạo di chuyển của Trần Mộc, giật mình nói: "Tốc độ phản ứng của tên nhóc này nhanh quá, hẳn né hết được tất cả các đòn của Võ Hùng rồi!"
Các đệ tử Linh Điện khác cũng giật mình trong lòng, dần dần, bọn họ cũng nhận ra có chỗ không đúng.
Dưới bóng thương dày đặc kia, nhìn hắn có vẻ chật vật, nhưng trùng hợp lần nào cũng suýt soát né được thương. Dưới tầm một trăm nhát, không ngờ hắn lại không bị thương một chút nào.
"Sao có thể chứ?" Ở đăng xa, Điện Chủ Thiên Điện xiết chặt tay, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.
Tốc độ phản ứng của tên này tại sao lại nhanh đến mức. như vậy!
Giữa không trung, hình như Võ Hùng cũng phát hiện ra có chỗ nào đó không ổn, vẻ mặt càng thêm dữ tợn hơn, linh lực cuồng bạo toát ra cũng mãnh liệt hơn.
Tốc độ hạ thương lại tăng mạnh.
Khäp bầu trời tràn ngập bóng thương, chưa đến một phút, lôi đài đã bị tàn phá thành phế tích.
“Má nó!" Võ Hùng tức giận hét lên.
Dù hẳn ta có tấn công mạnh đến mức nào, Trần Mộc vẫn đều có thể thoát được. Nói cách khác, thế công của hắn ta không có hiệu quả!
Tại sao thân pháp của tên này lại quỷ dị đến vậy!
"Không chỉ có mình ngươi mới biết che dấu thực lực!" Dưới làn mưa thương, Trần Mộc đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mät lộ vẻ châm chọc.
Rầm.
Ngay sau đó, mắt hắn đột nhiên ngưng lại, linh lực ánh vàng hùng hậu phóng ra từ trong người, uy áp và hơi thở trên người hăn bùng nổ.
Chỉ trong nháy mất, linh lực của hắn đã đột phá tầng thứ chín cảnh giới Hóa Tượng, đạt tới tầng thứ hai cảnh giới Thông Thiên!
Một bước đột phá hẳn ba tầng!
Thực lực của hắn, cuối cùng cũng bộc lộ hết trong giây phút này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.