Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 329: Giờ ai cũng thích giấu nghề sao?




Lúc này.
Ai nấy đều sững người, bất chợt có tiếng gào thét vô cùng lạ lùng vang lên.
"Mẹ kiếp, thì ra tên này đã che giấu thực lực bấy lâu nay!"
"Chết tiệt, sao lại thế được chứ!"
"Giờ ai cũng thích giấu nghề sao? Thực lực của tên này thì ra đã đạt đến tầng thứ hai cảnh giới Thông Thiên rồi!"
Cả quảng trường vô cùng xôn xao nhộn nhịp.
Ngay cả Hàn Giang Tuyết cũng sững người, tiếp xúc với Trần Mộc thời gian dài như vậy mà thực lực của hản bứt phá tới tầng thứ hai của cảnh giới Thông Thiên rồi mà nàng ta cũng không hề hay biết!
Điều quan trọng là tốc độ bứt phá quá nhanh quá nguy hiểm!
Còn nhớ lúc mới gia nhập môn phái, Trần Mộc mới chỉ ở mức tầng thứ bảy của cảnh giới Hoá Tượng thôi.
Vậy mà giờ, mới chỉ trong vòng một tháng, thực lực của hẳn đã đạt đến tầng thứ hai của cảnh giới Thông Thiên rồi.
"Một tháng mà đã chỉnh phục được bốn tầng thực lực, cậu ta là quái vật sao?", Hàn Giang Tuyết sững sờ, lầm bầm nói.
"Đồ khốn!", điện chủ Thiên Điện ở phía xa càng thêm tức giận, siết chặt nắm đấm tay và hét lên.
Ai cũng không ngờ rằng, cứ tưởng Trần Mộc đã rơi vào bước đường cùng, ai ngờ hẳn lại một lần nữa lật ngược tình thế một cách ngoạn mục như vậy!
Rốt cuộc hẳn còn cất giấu bao nhiêu con át chủ bài đây.
Đông Phương Dịch và chủ môn phái cũng ngây người rồi bất giác gượng cười, thanh niên bây giờ đúng là càng ngày càng tinh anh và nhiều mưu trí! Tất cả đều đang giấu nghề, nếu không phải là thời điểm cực kỳ quan trọng của cuộc thi đình này thì e là các đệ tử này vẫn không chịu bộc phát ra toàn bô thưc lưc của bản thân.
"Cảnh giới Thông Thiên thì đã sao chứ? Trước cảnh giới Thần Tàng của ta, cảnh giới Thông Thiên chẳng qua chỉ là một con tốt dưới quyền mà thôi!"
"Chết đi cho ta!"
"Bóng súng lập loè!"
Thấy linh lực của Trần Mộc tăng vọt, vẻ mặt của Võ Hùng cũng trở nên vô cùng dữ tợn, gầm gừ hét lên.
Bất chợt chỉ thấy thân súng của hắn rung một cái, sức mạnh sấm sét dữ dội và vô song được bộc phát, số lượng
bóng súng lại một lần nữa tăng lên gấp đôi rồi ùn ùn kéo đến.
Bóng sấm sét lóe lên khäp bầu trời, mũi súng như mưa, đâm xuyên trong không gian.
Xoẹt.
Nhưng dưới sức mạnh linh lực ánh vàng hùng hồn đang bao phủ đó, cơ thể Trần Mộc vốn vẫn đang lùi về sau bỗng chững lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.