Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 331: Tôi không nhìn lầm chứ?




Lưỡi kiếm sắc nhọn được rút ra khỏi vỏ, không gian đất trời quanh đây ngay lập tức có vô số bóng kiếm sáng lên rồi lao ra.
Lưỡi kiếm sắc nhọn xoẹt ngang trời, tiếng vang gầm khắp. nơi, kinh động muôn kiếp.
"Nghệ thuật Vạn Kiếm, Vạn Kiếm Hợp Nhất!" Trần Mộc vừa chắp hai tay lại, bóng kiếm oai vệ khắp trời bèn ngay lập tức hội tụ thành một thanh kiếm vô cùng đáng sợ.
Sau đó, thanh kiếm này hệt như sượt qua cực quang của bầu trời đầy sao, xuyên qua bầu trời.
Xoet.
Trong chốc lát, không gian như nứt đôi ra, lại có một vết kiếm nông màu vàng, xuyên suốt qua mấy dặm.
Thậm chí một ngọn núi cao ở phía xa cũng bị chém một nhát trở nên trơ trụi, mặt bị cắt ngang nhẫn nhụi, không chút tì vết, hệt như mặt gương do thiên nhiên ban tặng vậy.
Võ Hùng còn chưa kịp xông tới trước mặt Trần Mộc thì đầu của hắn ta đã từ giữa không trung rơi phịch xuống đất.
Thời gian hệt như đang đóng băng ngay lúc này đây! Không gian im phăng phắc! Tất cả mọi người yên lặng như tời
Ngay cả chủ môn phái và thái thượng trưởng lão cũng đều sững người.
Bởi vì đòn kiếm này nhanh quá, nhanh tới mức tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng lại thì đầu Võ Hùng đã lìa khỏi xác rồi.
"Võ sư huynh!", ở phía Thiên Điện, các đệ tử đều đồng loạt hét lên tiếng kêu bi thảm.
Ngay cả Hàn Giang Tuyết cũng phải ngây người, chỉ với mỗi một nhát kiếm mà đã có thể giết chết Võ Hùng.
Thuật kiếm của Trần Mộc này còn hơn cả thuật luyện dược, càng khiến người ta cảm thấy khủng khiếp!
Đầu của Võ Hùng rơi từ không trung xuống, Trần Mộc cũng thu kiếm lại, ánh mắt không chút đồng cảm, hai tay. chắp sau lưng rồi rời khỏi đấu trường, chỉ để lại một hình bóng mờ nhạt dần!
Bầu không khí tĩnh mịch này kéo dài suốt một lúc lâu sau ông già mặc áo dài xám mới kịp phản ứng lại, lập tức hô lớn: "Cuộc thi đã kết thúc, đệ tử Trần Mộc của Linh Điện giành phần thắng!"
Ồ.
Khoảnh khắc ấy, toàn bộ nơi này bắt đầu bàn tán rầm rộ.
“Tôi không nhìn lầm chứ? Một nhát kiếm... chỉ một nhát kiếm mà tên này đã khiến Võ Hùng đầu lìa khỏi xác sao?"
"Mẹ kiếp, đây phải gọi là cuộc thi thăng thẳng lên cấp tầng thứ chín mất!"
"Tên này là quái vật sao? Còn có lẽ trời ở đây không vậy, hẳn rõ ràng không còn là người nữa rồi!"
Trần Mộc đánh bại được Dương Triển thì mọi người còn dễ hiểu, vì đúng là do hẳn thật sự có thực lực mạnh. Nhưng giờ thì hắn còn đánh bại được cả kẻ mạnh của cảnh giới Thần Tàng rồi!
Giới hạn cực điểm thực sự của hẳn rốt cuộc ở mức nào vậy?
“Nhát kiếm đó rốt cuộc là sao đây?" Đông Phương Dịch vẫn sững người nhìn mọi thứ ở trên đấu trường, rồi lại bất chợt quay sang nhìn bóng Trần Mộc đang rời xa dần.
Đòn kiếm vừa rồi khiến ông ta hoàn toàn không hiểu.
Không hề có Kiếm Ý ẩn giấu, mà chỉ đơn thuần là tốc độ vô cùng nhanh.
Nhưng tốc độ nhanh đó lại có thể khiến người ta có ảo giác thời gian chậm lại!
"Tên khốn, ta nhất định sẽ giết chết nhà ngươi!", điện chủ Thiên Điện siết chặt nằm đấm tay, vẻ mặt vô cùng giận dữ.
Võ Hùng là đại tướng của Thiên Điện bọn họ, vậy mà lại thiệt mạng một cách đáng tiếc như vậy.
Cho dù là người tài của Thiên Điện rất nhiều nhưng ông ta vẫn cảm thấy vô cùng đau khổ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.