Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 437: Là ông bày ra mấy trò vớ vẩn này sao?




Hàn Giang Tuyết và Tân Thạch Long vốn đăm đằm sát khí lao vào nhau cũng đồng thời dừng lại, ánh mắt của bọn họ cũng hiện rõ vẻ kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào nhau.
Ngay cả Trần Mộc cũng sững người, đôi mắt đỏ sọc của hắn cũng nhìn chằm chăm về phía khoảng trời xa xăm.
Những đường nét điêu khắc đẫm máu trên gương Thiên Ma Long sừng sững giữa biển máu như được sống lại, đường nét đan xen vào nhau, hóa thành một linh trận nghìn trượng trên bầu trời.
Trong linh trận nghìn trượng này, tất cả mọi người đều nhìn thấy rất nhiều con mãnh thú Cùng Kỳ vô cùng hung dữ đang hiện rõ hình dạng. Đám mãnh thú Cùng Kỳ này hệt như mãnh thú khổng lồ của thời cổ đại có thể nuốt chửng cả thế gian, toát ra sức trấn áp như ma thần đứng trên linh trận ngắm nhìn đất trời.
Sau đó, mọi người còn chưa kịp định thần lại thì một tà khí cuồn cuộn, hung tợn hệt như cơn bão lũ quét qua hoàn toàn mất kiểm soát và nổ tung.
"Hoàng Côn, rốt cuộc ngươi đang làm cái gì vậy?", cảm nhận được làn sóng dữ dội này, vẻ mặt Tân Thạch Long ngay lập tức biến sắc, hét toáng lên.
Hoàng Côn kinh ngạc nhìn cảnh tượng hung hãn trước mặt với vẻ đầy khó tin, ban nãy hắn ta còn đang định đến thu phục gương Thiên Ma Long, tại sao bây giờ lại biến thành bộ dạng này chứ?
"Rốt cuộc thì.... các ngươi vẫn xông vào đến đây!", lúc này bất ngờ có một giọng nói già nua vang vọng đất trời.
Ngay lập tức, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía tiếng nói phát ra, chỉ thấy trên bầu trời có bóng dáng một linh lực thần bí từ từ tụ thành hình một ông già mặc áo dài xám tiều tuy.
"Là ông bày ra mấy trò vớ vẩn này sao?", vừa nhìn thấy ông già, Hoàng Côn ngay lập tức tức giận đùng đùng, quát lớn.
Hình bóng của ông già này không còn lạ lùng gì với tất cả mọi người nữa, đó chính là tôn giả Thương Long.
Mọi người đều nhìn chằm chằm tôn giả Thương Long với ánh mắt đầy vẻ kỳ lạ, xung quanh cơ thể của ông ta lập loè những tia sáng hư ảo, rõ ràng hình bóng này chỉ là một phân thân linh lực của ông ta mà thôi.
Nhưng không ai ngờ được là ngoài phân thân được tạo ra ở di tích Thương Long, tôn giả Thương Long lại còn có một phân thân nữa ở đây, ông già này rốt cuộc có tất cả bao nhiêu phân thân linh lực đây?
Trước lời chất vấn của Hoàng Côn, tôn giả Thương Long không trả lời mà vung tay áo một cái, chỉ thấy gương Thiên Ma Long ngay lập tức chuyển động, một luồng ánh sáng màu đỏ sẫm phát ra, chiếu rọi vào tất cả mọi người.
Ngay sau đó, Trần Mộc bỗng cảm thấy hoa mắt, rồi trong chớp mắt cảnh tượng xung quanh hoàn toàn biến mất.
Nơi này là một vùng đất mênh mông phủ đầy sương trắng xoá, bốn bề yên tĩnh, ngay cả đám người Trình Vũ Hiên và Hạ Chỉ Lan đều cũng đều biến mất.
Trần Mộc chau mày, linh lực xung quanh cũng dịch chuyển theo bước chân đang tiến về phía trước của hắn, vừa đi vừa đánh mắt nhìn xung quanh với vẻ lạnh lùng.
"Đây là đâu?", ánh mắt Trần Mộc thoáng lộ vẻ ngạc nhiên xen lẫn nghỉ ngờ, rõ ràng ban nãy hắn vẫn còn đang ở trong quảng trường, vậy mà chớp mắt một cái lại đến được đây.
Hắn nhớ là lúc tôn giả Thương Long dịch chuyển gương Thiên Ma Long khiến ánh sáng chói loá rọi vào người hắn xong thì hắn mới xuất hiện ở đây.
Nói cách khác, lẽ nào nơi đây là thế giới trong gương của gương Thiên Ma Long sao?
Nghĩ tới đây, hắn từ từ nhắm mắt lại, giữ tâm trí yên tĩnh, một luồng thần thức trôi dạt ra ngoài, thăm dò xung quanh một cách kỹ lưỡng.
Mãi một lúc lâu sau, hắn mới mở mắt ra, ánh mắt toát ra một ánh sáng lạnh lùng, rồi giơ một cánh tay lên bộc phát linh lực rồi đưa tay hướng về phía một góc mù sương.
Sau đó, một bóng dáng già nua bị tay hắn tóm lấy, đó không ai khác chính là tôn giả Thương Long.
"Ông già, ông muốn chết sao?", Trần Mộc hung hăng nói.
"Cậu nhóc đừng quá kích động, phải bình tĩnh!", tôn giả Thương Long vội xua tay, cười nói.
Ngay lập tức, ông ta nhìn chăm chằm vào người Trần Mộc, ngạc nhiên nói: "Không ngờ là khả năng niệm thần thức của cậu nhóc ngươi lại ghê gớm đến vậy, lão đây đã trốn kỹ vậy rồi mà vẫn bị ngươi tóm được, khá lắm!"
Trước những lời tâng bốc của tôn giả Thương Long, Trần Mộc bĩu môi, không mấy ngạc nhiên, điềm tĩnh nói: "Ông nói vậy là có mấy ý đây? Ông định đánh lén ta sao?"
"Đừng hiểu lầm, đừng hiểu lầm mà, lão đây chỉ là muốn giúp ngươi mà thôi, ngươi cũng thấy đấy, lão đây chỉ là một phân thân linh lực thôi, tất cả các thực lực trong tay ta hiện giờ chẳng qau cũng chỉ là ở cấp cảnh giới Thần Tàng thôi, cũng chẳng đủ để làm hại ngươi được đâu!", tôn giả Thương Long cười nói.
Nghe vậy, Trần Mộc mới buông tay ra, nhưng vẫn nhìn chằm chằm tôn giả Thương Long với ánh mắt lạnh như băng, với bộ dạng trong phân thân linh lực này của tôn giả Thương Long thì chắc chăn không có gì đáng sợ cả.
"Nói đi, ông nhốt bọn ta ở đây với mục đích gì?", Trần Mộc lạnh lùng nói.
"Cậu nhóc, ta muốn ngươi giúp ta một việc, ta nghĩ chắc ngươi cũng đoán ra rồi, gương Thiên Ma Long này tuyệt đối không được rơi vào tay đám người Thiên Ma Cung kia, nếu không cả vùng Nam Châu đều sẽ bị diệt vongI", tôn giả Thương Long nghiêm nghị nói.
"Ông nói với ta chuyện này thì có tác dụng gì, huống hồ, người ở vùng Nam Châu sống hay chết thì có liên quan gì tới ta đâu!", Trần Mộc lạnh lùng nói.
Tôn giả Thương Long nở một nụ cười bí ẩn, trước lời này của Trần Mộc, ông ta cũng chỉ đành lắc đầu, coi như chỉ là những lời thốt lên lúc tức giận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.