Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 438: Hạt bồ Đề sao?




"Ông già, ông cười cái quái gì vậy?", Trần Mộc lên tiếng quát lớn, không thèm để lại cho ông ta chút thể diện nào cả.
Hắn không có ấn tượng tốt nào với ông ta cả, ngược lại còn rất căm ghét.
Từ lúc nhìn thấy biển máu vô tận trên quảng trường, hắn đã biết rõ lí do chiếc gương Thiên Ma Long này được tạo ra chắc chăn có liên quan tới Thương Long Tông.
"Này cậu nhóc, ngoài miệng ngươi nói không quan tâm, nhưng lão đây có thể thấy ngươi rất quan tâm tới muôn dân, nếu không thì ban nãy ngươi đã không bất chấp tất cả, bạt mạng xông đến ngăn đám người Hoàng Côn thu phục gương Thiên Ma Long đó rồi!", tôn giả Thương Long cười nói.
"Vậy nên, bây giờ các ông đã cảm thấy hối hận vì mấy chuyện hay ho đã làm ra, và giờ định để ta thay các ông đi xử lý sao?", Trần Mộc chế giêu nói.
Tôn giả Thương Long lắc đầu, thở dài nói: "Thương Long Tông quả thực có tội, gương Thiên Ma Long này vốn ban đầu là do Thương Long Tông và Thiên Ma Cung hợp lực tạo ra, trước quá khứ hèn hạ và đẫm máu này, lão già đây cũng không hề định chối bỏ trách nhiệm!"
"Ba trăm nghìn đứa trẻ đấy, Thương Long Tông các ngươi thật sự có chết cũng không đền hết tội đâu!", Trần Mộc dữ dằn nói, đôi mắt đen nháy lộ rõ sát khí cuồn cuộn!
Nếu không phải là Thương Long Tông đã bị tiêu diệt thì mục tiêu tiêu diệt môn phái của hắn lại phải tăng thêm một môn phái nữa!
Trần Mộc tự nhận bản thân không phải là một người tốt nhưng hắn chắc chắn cũng không phải là kẻ xấu xa!
Hắn cũng sẽ không vì mục đích tăng sức mạnh của bản thân mà đi làm những việc trái với lương tâm.
Bị Trần Mộc mắng xối xả như vậy, tôn giả Thương Long cũng không hề lên tiếng phản bác tranh cãi, ông ta chỉ thở dài một hơi, Thương Long Tông có kết cục như ngày hôm nay cũng là do tự chuốc hoạ vào thân, đã gây nghiệp chướng thì không đáng được sống!
"Ta biết ngươi rất căm hận Thương Long Tông, nhưng bây giờ lão đây thật sự rất mong ngươi có thể giúp đỡ, ta nghĩ, ngươi cũng không hề mong gương Thiên Ma Long này rơi vào tay đám người Thiên Ma Cung kia đâu nhỉ", tôn giả Thương Long nghiêm nghị nói.
Vẻ mặt tức giận của Trần Mộc dần bình tĩnh lại, hắn biết bây giờ có trách mắng Thương Long Tông thế nào thì cũng không giải quyết được vấn đề gì cả, điều quan trọng bây giờ là vẫn nên nghĩ xem làm thế nào để ngăn không cho đám người Thiên Ma Cung giành được gương Thiên Ma Long này.
"Nói đi, trong tay ông có còn con át chủ bài nào khác không?", Trần Mộc hỏi.

Hắn biết tôn giả Thương Long đã đoán trước được tất cả nên mới phân tách linh lực ra trước để hoá thành phân thân, và giấu kín cho tới giờ cũng là vì đoán trước được rằng đám người Thiên Ma Cung sẽ có ngày đến đây làm càn.
"Quả thực trong tay ta có lá bài tẩy cuối cùng, ta có thể dạy ngươi một chiêu pháp bí mật, đây là chiêu pháp chuyên dùng để trấn áp gương Thiên Ma Long, đến lúc đó ngươi có thể không cần hao tổn sức lực cũng có thể có được gương Thiên Ma Long này!", tôn giả Thương Long trịnh trọng nói, đôi mắt già nua u ám của ông ta lúc này trở nên vô cùng có hồn!
Nghe vậy, Trần Mộc cười nói: "Này ông già, ông thấy ta giống một kẻ ngốc lắm sao? Gương Thiên Ma Long này sao lại đến lượt ta thu phục được chứ, trong đám người đi cùng ta, có một thiếu nữ tên là Hàn Giang Tuyết có thực lực đạt đến cảnh giới Vạn Pháp, ông không đi tìm nàng ta sao lại đến tìm ta cơ chứ?”
Trân Mộc sẽ không bao giờ bị mấy lời ngon ngọt của tôn giả Thương Long này lừa, gừng càng già càng cay, kiếp trước hắn đã không ít lần tiếp xúc với những người cấp cao của các môn phái lớn, đương nhiên hắn biết bọn họ thường thích bày trò dỗ ngon dỗ ngọt!
"Những gì lão đây nói đều là sự thật!", tôn giả Thương Long nghiêm túc giải thích: "Lão đây sở dĩ không đi tìm thiếu nữ có năng lực cấp cảnh giới Vạn Pháp kia, mà lại đến tìm ngươi là vì trong tay ngươi có báu vật mà bọn họ không có!"
Trần Mộc chau mày, hỏi dò: "Hạt bồ đề sao?"
"Đúng vậy!", tôn giả Thương Long gật đầu đáp: "Ta đoán ngươi cũng nhìn ra được, gương Thiên Ma Long này chứa đựng tà khí cực kỳ khủng khiếp, kẻ mạnh của cảnh giới Vạn Pháp cũng khó mà tiến lại gần được, nhưng hạt bồ đề trong tay ngươi có thể ngăn chặn tất cả trong một khoảng thời gian, thời gian đó đủ để ngươi ra chiêu pháp bí mật, trấn áp gương Thiên Ma Long này!"
Trần Mộc ngạc nhiên xen nghi ngờ nhìn ông ta, lời nói của ông ta quả thật rất có căn cứ, khó mà tìm ra được sơ hở.
Tôn giả Thương Long nói tiếp: "Lão đây không còn nhiều thời gian nữa, đây là phân thân linh lực cuối cùng của ta rồi, vả lại đây là không gian trong gương Thiên Ma Long, chính ta là người dẫn các ngươi vào đây!"
"Trong không gian này, có rất nhiều ảo ảnh mãnh thú Cùng Kỳ có thể ngăn chặn những người khác trong một khoảng thời gian nhất định, nhưng thời gian đó cũng không nhiều, với thực lực của bọn họ thì có thể nhanh chóng phá vỡ được không gian ảo ảnh này, đến lúc đó thì rất phiền phức!"
"Vậy nên chúng ta phải tranh thủ thời gian, cậu nhóc, xin ngươi hãy tin ta!"
Trần Mộc thoáng hiện nét nghiêm nghị, với kinh nghiệm lâu năm thì hắn cảm thấy tôn giả Thương Long này không tốt đẹp như vậy.
Dù gì thứ hung ác này rơi vào tay ai cũng không dám đảm bảo rằng sẽ không gây ra bất cứ chuyện trái đạo lý nào cả, vả lại, đây cũng là lần đầu hắn và tôn giả Thương Long gặp mặt, tôn giả Thương Long tin tưởng hắn như vậy cũng quá đỗi bất bình thường.
Hắn không biết lời của ông ta có bao nhiêu phần là thật, bao nhiêu phần là giả nhưng trước tình hình hiện tại, quả thực hắn không còn thời gian để suy nghĩ nữa.
"Ông già, ông hãy chỉ chiêu pháp bí mật đó cho ta, còn những chuyện khác, ta sẽ suy nghĩ!", Trần Mộc nói.
"Được!", tôn giả Thương Long cũng không nhiều lời nữa, giơ một ngón tay ra, bắn một ánh sáng vào giữa ấn đường của Trần Mộc.
Ngay lập tức, trong trí óc của Trân Mộc hiện lên rất nhiều thông tin cổ xưa, và những thông tin này chính là chiêu pháp bí mật để có thể thu phục gương Thiên Ma Long với tốc độ nhanh nhất.
Gương Thiên Ma Long này do Thương Long Tông và Thiên Ma Cung hợp lực tạo ra, thậm chí có thể nói Thương Long Tông bỏ ra nhiều sức lực nhất, vậy nên Thương Long Tông sẽ có cách thức trấn áp và thu phục nó trong thời gian nhanh nhất!
"Cậu nhóc, mọi chuyện trông chờ cả vào ngươi rồi!"
Tôn giả Thương Long nói rồi, lùi về sau hai bước, chắp tay với Trần Mộc và cung kính nói.
Sau đó bóng dáng của ông ta dần trở nên hư ảo, không gian trước mặt cũng bị bóp méo, cơ thể Trân Mộc cũng bị đẩy ra khỏi nơi này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.