Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 466: Lúc này




Lúc này Ma Kiếm Thái Cổ đã thu nhỏ lại, dài khoảng bảy thước, không khác gì kiếm bình thường cả.
Chỉ có một điểm không giống đó là, hoa văn Thái Cổ trên thanh Ma Kiếm này nhiều hơn thanh Thiên Tùng Vân Kiếm lúc trước, thanh Ma Kiếm không ngừng phóng thích hào quang đỏ tươi, tràn ngập lực lượng Hung Sát cuồng bạo.
Chỉ cầm kiếm trong tay, Trần Mộc cũng có thể cảm nhận được máu trong người mình sôi trào, một luồng lệ khí khó ngăn cản chiếm cứ tinh thần của hẳn, khiến cả người hẳn có cảm giác muốn chém giết.
"Xem ra, thanh kiếm này thật sự không thể dùng tùy tiện được!”
Trần Mộc thầm thở dài trong lòng.
Khác với Thiên Tùng Vân Kiếm lúc trước, Thiên Tùng Vân Kiếm mới này thôn phệ tất cả lực Hung Sát bên trong gương Thiên Ma Long nên sớm đã lột xác, cho dù là sát khí tà ác hay lệ khí có thể ảnh hưởng đến chủ nhân thì đều cần có đủ thực lực và ý chí thì mới có thể khống chế được.
Lúc này, Trần Mộc không lãng phí thời gian nữa, con ngươi màu đỏ tươi nhìn về phía bầu trời xa xa, chỉ thấy Tân Thạch Long và Hoàng Côn tăng tốc đến cực hạn, hóa thành hai đạo quang ảnh xông thẳng ra ngoài, không dám dừng lại một giây nào.
Không thể không nói, kinh nghiệm chiến đấu của Tân Thạch Long và Hoàng Côn đều vô cùng phong phú, cho dù muốn trốn cũng không trốn cùng một hướng mà chia ra, một người chạy hướng đông, một người chạy hướng tây.
“Li!"
Trần Mộc hơi cụp mắt, thân thể chấn động, linh lực màu bạc rót vào Ma Kiếm Thái Cổ, một tiếng kêu trong veo lập tức vang vọng đất trời.
Cửu U Kiếm Ý cộng minh với một thứ thần bí nào đó trong hư không, trực tiếp trấn vỡ hư không sau lưng Trần Mộc, lộ ra một góc Cửu U Địa Ngục.
Lưu Hồn chân hỏa mênh mông thẩm thấu ra từ vết nứt không gian này, chỉ trong một nhịp thở đã quấn quanh thân kiếm của Trần Mộc.
Ngọn lửa màu đỏ sậm cháy hừng hực, Trần Mộc nâng Ma Kiếm Thái Cổ lên, chém mạnh một kiếm vào hư không!
"Cửu U Kiếm Ý, một kiếm đốt biển!" Giọng nói trầm thấp. nhẹ nhàng phun ra.
Bùm!
Nháy mắt sau, bầu trời trước mặt bị kiếm quang sắc bén này chém làm đôi,
Lưu Hồn chân hỏa như sóng biển cao cả trăm trượng, nhấc lên hình thành làn sóng hỏa diễm trùng điệp, càn quét qua bầu trời, nhanh chóng bao phủ về phía Hoàng Côn.
So với Tân Thạch Long, người hắn muốn giết nhất vẫn là người của Thiên Ma Cung, hẳn từng nói rồi, phàm là dư nghiệt của Thiên Ma Cung, hẳn gặp tên nào giết tên đó, tuyệt đối không nương tay!
"Tiểu súc sinh, bổn tọa chính là trưởng lão của Thiên Ma Cung, nếu ngươi dám giết ta thì chắc chắn sẽ không sống được!”
Hoàng Côn đang chạy trốn lập tức phát hiện kiếm ý bàng bạc cuốn tới sau lưng mình, sắc mặt hản ta lập tức trở nên dữ tợn, gầm ra tiếng.
Nhưng mà dường như Trần Mộc không hề nghe thấy lời uy hiếp của hắn ra, hỏa diễm càn quét như sóng biển càng. ngày càng lớn, trong lúc mơ hồ tất cả mọi người đều cảm nhận được sát khí lạnh thấu xương trong đó.
"Tạp chủng đáng chết!”
Sắc mặt Hoàng Côn vô cùng âm trầm, cũng không ngồi chờ chết, bộc phát toàn bộ chút linh lực còn sót lại đấm mạnh một quyền ra ngoài, hình thành một quyền ấn trăm trượng lao đi, muốn ngăn cản chiêu thế công kia.
Bùm!
Làn sóng hỏa diễm hung hăng đụng vào quyền ấn, phát ra âm thanh kinh thiên động địa vang vọng đất trời.
Nhưng mà, hai đạo thế công chỉ tiếp xúc nhau trong nháy mắt, tiếp. đó linh lực Thiên Ma mà Hoàng Côn đánh ra lập tức bị làn sóng hỏa diễm của Trần Mộc bao phủ, không hề có chút khả năng chống cự nào.
Tiếp đó, hỏa diễm mênh mông cuồn cuộn dễ dàng càn quét về phía thân thể Hoàng Côn, nhanh đến mức hắn ta không kịp phản ứng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.