Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 481: Vậy ta cũng đi tu luyện đây!




Tạ Uyển mỉm cười nói: "Kể từ sau khi giành ngôi vị quán quân của cuộc thi đình, sư đệ Trần Mộc đã tạo được danh tiếng cho Linh Điện chúng ta, năm nay chủ môn phái cũng có chủ định để sư đệ Trần Mộc tham dự cuộc tranh tài võ thuật giữa ba môn phái, vậy nên mới phát tài nguyên tu luyện cho chúng ta sớm hơn bình thường!”
"Tài nguyên tu luyện ở trong đây không hề ít, nào là võ học, vũ khí quý báu, Linh Thạch Cực Phẩm và linh đan! Tài nguyên tu luyện mà Linh Điện chúng ta gặt hái được lần này đã chiếm năm mươi phần trăm trên tổng tài nguyên tu luyện của cả bốn đại điện rồi!"
"Năm mươi phần trăm sao?", nghe xong, ngay cả Hàn Giang Tuyết cũng lấy làm kinh ngạc.
Năm mươi phần trăm là một số lượng cực kỳ nhiều. Phải biết là trước đây, số lượng tài nguyên tu luyện mà Linh Điện bọn họ gặt hái được đều chỉ duy trì ở mức khoảng mười phần trăm, vậy mà không ngờ năm nay bọn họ lại thu về những năm mươi phần trăm, tức là đã tăng lên gấp năm lần.
Trần Mộc bật cười nhìn Tạ Uyển, tò mò hỏi: "Vậy ba điện khác chẳng phải sẽ tức điên lên sao?"
Tạ Uyển gật đầu, bất đắc dĩ nói: "Đành là vậy, hình như Linh Điện của chúng ta có hơi đắc tội với người ta rồi, dạo gần đây khi ra ngoài, các đệ tử của ba điện khác cứ hễ thấy đệ tử của Linh Điện chúng ta đều rất bực tức, luôn kiếm cớ gây phiền phức!"
"Nhưng cũng chỉ là mấy trận tranh chấp cỏn con mà thôi, cũng may nhờ sư đệ Trần Mộc tạo dựng được danh tiếng, vậy nên đám đệ tử của ba điện khác cho dù có kiêu ngạo ngông cuồng tới mấy cũng không dám tuỳ tiện ức hiếp chúng ta! Cùng lảm là chỉ mảng chửi vài câu, hoặc khiêu khích chốc lát mà thôi, còn nếu mà đến mức lên đấu trường tranh đấu sinh tử thật thì bọn họ nào dám!"
Nghe vậy, đôi mắt mỹ miều của Hàn Giang Tuyết hi ánh nhìn ngưỡng mộ, nàng ta liếc xéo Trần Mộc một cái rồi cười nói: "Khá lắm, tên nhóc này giờ sắp trở thành kẻ có tiếng ác bậc nhất ở môn phái rồi!"
Trần Mộc phẩy mũi, có đôi chút dở khóc dở cười, hẳn cũng không ngờ được là tiếng ác của hắn giờ lại ghê gớm như vậy.
Nhưng điều này cũng không trách Trần Mộc được, vì mỗi lần đám đệ tử Thiên Điện đến gây rối thì hầu hết đều rất ít đệ tử sống sót quay về, đệ tử Thiên Điện chết trong tay Trần Mộc quả thật đã nhiều vô số kể.
Những người khác thấy hắn ra tay tàn nhẫn như vậy nên đương nhiên cũng thấy rất sợi
Nếu bản thân ta nhút nhát thì chäc chăn sẽ bị người khác bắt nạt. Nhưng nếu ta cứng rắn, thì ai cũng sẽ tự động sợ ta, đây là quy tắc sinh tồn bất biến, và yếu đuối, sợ kẻ mạnh mới đúng là bản tính của con người!
Lúc này, Tạ Uyển dường như đã nghĩ đến chuyện gì đó, quay sang nói với Hàn Giang Tuyết: "À đúng rồi, Hàn tỷ à, sáng hôm nay địa chủ Địa Điện đến tìm người, hình như hôm nay bên chỗ chủ môn phái có mở cuộc họp bàn bạc về cuộc thi tranh tài võ thuật giữa ba môn phái thì phải!"
"Ta biết rồi!", Hàn Giang Tuyết gật đầu rồi nhẩm tính thời gian, thời gian từ giờ tới cuộc thi tranh tài võ thuật giữa ba môn phái cũng không còn nhiều nữa, vậy nên cũng phải chuẩn bị dần thôi.
Sau đó, nàng ta ngẩng đầu lên nhìn các đệ tử khác của Linh Điện một lượt, khua tay một cái và mỉm cười nói: "Được rồi, nếu tài nguyên tu luyện đã được phát rồi thì các ngươi cũng mau chóng tranh thủ thời gian đi tu luyện đi, nhớ kỹ là đừng có lười biếng, cố gắng thể hiện thật tốt trong cuộc thi tranh tài võ thuật giữa ba môn phái, đừng có phụ lòng của sư đệ Trần Mộc đấy!"
"Vâng!" Các đệ tử khác gật đầu lia lịa, đồng thanh đáp. Sau đó, đám đông bắt đầu giải tán.
"Các ngươi cũng tự mình tu luyện đi, ta đi qua bên chỗ môn phái xem sao!", Hàn Giang Tuyết nói.
Nói xong, nàng ta cũng không nán lại thêm nữa, khế rung người rồi hoá thành một bóng sáng lao vụt về phía bầu trời xa xăm.
Cuộc thi tranh tài võ thuật là một chuyện lớn đối với Linh Tiêu Tông, vả lại lần này Linh Tiêu Tông vẫn là mục tiêu bị hất ra ngoài, nên đương nhiên phải chuẩn bị thật tốt, nếu không thì không những bị mất mặt mà còn làm trò cười cho người khác.
“Vậy ta cũng đi tu luyện đây!", Hạ Chỉ Lan nói rồi cũng rời đi.
Sau khi hai người Hàn Giang Tuyết và Hạ Chỉ Lan rời đi, Trình Vũ Hiên mới rút chiếc nhãn Không Gian từ đôi tay thon gọn của mình ra và đưa cho Trần Mộc.
"Cho ngươi đấy, bên trong chiếc nhãn Không Gian này là Linh Thạch Cực Phẩm mà chúng ta tìm được ở di tích Thương Long Tông, mấy ngày qua ta đã đếm kỹ lại một lượt, cả thảy. có khoảng một trăm hai mươi nghìn viên, ta đã lấy hai mươi nghìn viên, còn lại một trăm nghìn viên ngươi cầm lấy đi, có đủ không?”
Trần Mộc chợt sững người, hắn thật sự không ngờ là Trình Vũ Hiên chỉ lấy đi có hai mươi nghìn viên mà thôi.
"Thế thì nhiều quá, đây là thứ chúng ta cùng nhau tìm được, ta sao nỡ lòng lấy hết một trăm nghìn viên được chứt", Trần Mộc nói.
Trình Vũ Hiên mỉm cười, dúi thẳng Nhẫn Không Gian vào tay Trần Mộc, nói: "Cầm lấy đi, lúc đó ta cũng không giúp. được gì nên chỉ lấy hai mươi nghìn viên Linh Thạch Cực Phẩm, như vậy là đủ rồi. Hơn nữa, trong cuộc thi tranh tài võ thuật sắp tới, ngươi cũng phải tăng sức mạnh mới được, vả lại gần đây Linh Điện cũng được phát tài nguyên tu luyện rồi, cũng đủ nguồn tài nguyên để ta tu luyện rồi!"
Thấy vậy, Trần Mộc mỉm cười nhận lấy, không từ chối nữa.
"Vậy ngươi đi chơi đi, ta cũng phải đi tu luyện đây, sư đệ, †a trông cậy vào ngươi đấy!"
Trình Vũ Hiên nháy mắt, mỉm cười với Trần Mộc, gương mặt thanh thoát quyến rũ của nàng ta thật khiến người ta rung động, nói rồi, nàng ta khẽ rung người rồi rời đi.
Trần Mộc lắc đầu mỉm cười, cầm chặt chiếc nhãn Không Gian trong tay rồi hướng mắt nhìn về phía vùng trời xa xăm, phía đó chính là vị trí của Tứ Tượng Tinh Tú Môn.
"Đi đến Tứ Tượng Tinh Tú Môn trước đã rồi tính!"
Trần Mộc cũng thầm đưa ra quyết định, cũng không nán lại thêm nữa mà phóng đi luôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.